Edit tới mấy đoạn H là nổi hết da gà da vịt =)), sến không đỡ được =)), thích làm mấy đoạn cute hơn =)).
Ôm cây đợi thỏ.
Chương 11.
Con gái lúc rảnh rỗi thường làm
cái gì? Đặc biệt là mấy nữ sinh đại học. Bingo! Đáp án là! Cho HyoRim và Jin
Gyeol đang làm hai chuyện này- Đó chính là đi dạo phố và tám nhảm.
Rộn ràng náo nhiệt đi trên đường,
hai người đứng cùng một chỗ quả thật là tạo thành một khung cảnh tươi đẹp.
“Chán quá đi... Mấy ngày rồi tớ
không gặp được JaeJoong, haizz, có khi vẫn còn học ở trường lại tốt, ít nhất
ngày nào cũng có thể thấy mặt, cậu nói xem sao JaeJoong lại bận rộn như vậy
chứ? Hơn nữa lại có vẻ rất thân thiết với mấy nữ đồng nghiệp cùng phòng.”
Jin Gyeol chau mày thở dài.
Cho HyoRim vẻ mặt khinh thường.
“Tớ nói sao cậu không tiến bộ
được chút nào vậy? Cậu nói là cậu đã theo đuổi theo anh ta được mấy năm rồi, từ
hồi năm nhất đại học đến giờ cũng gần bốn năm, cậu đạt được kết quả gì nào? Lúc
đó người đó vốn rất tầm thường, sao cậu lại để ý đến vậy.”
“Cậu thì biết cái gì chứ? Cái này
gọi là định mệnh, dù là lúc đó JaeJoong còn rất thô kệch, nhưng tớ đã nhìn ra
vốn dĩ anh ấy là một mĩ nam tử rồi!”
Jin Gyeol không tỏ ra thua kém.
“Còn cậu thì sao~ Lúc còn đi học
lúc nào cũng chỉ chăm chăm mà học, nên không thèm yêu đương, dù nhiều người
theo đuổi như vậy cậu vẫn mảy may không thèm để ý, giờ thì sao? Đã đi làm rồi,
vẫn không có tin tức gì à?”
Cho HyoRim im lặng một lúc không
nói năng gì, cô ngẩng đầu liếc nhìn Jin Gyeol một cái rồi cắn cắn môi.
“Tớ... Hình như tớ thích... Jung
YunHo...”
Mấy từ sau cùng không thể nghe
rõ.
Jin Gyeol kích động gần như nhảy
cẫng lên.
“Không thể nào! Cậu để ý Jung
tổng sao ?!”
Thấy xung quanh có vài người quay đầu lại nhìn bọn
họ, thì nhỏ giọng lại.
“HyoRim, sao cậu với cao quá như vậy
chứ? Với lại anh ta là bạn trai của Heo Moon Moon, Heo Moon Moon không phải là
bạn thân lớn lên từ nhỏ với cậu sao?”
“Dù sao đây cũng là sự thật, tớ
cũng không còn cách nào thay đổi, chẳng lẽ tớ lại mặc kệ để hạnh phúc của tớ
bay đi sao? Trước kia tớ không muốn yêu đương là bởi vì gia cảnh của tớ quá tầm
thường, chỉ lo cho tớ đến trường cũng không dễ dàng rồi, sao tớ lại có thời
gian để mà yêu đương được chứ? Người theo đuổi cũng không có ai có đủ tiêu
chuẩn tớ thích, tớ bây giờ thế nào? Hiện tại Jung YunHo vừa tốt lại đầy đủ tiêu
chuẩn, sao tớ lại không thế thích anh ấy được chứ?”
“Nhưng anh ta là bạn trai của Heo
Moon Moon mà?”
“Tớ có cái gì không bằng Heo Moon
Moon sao?”
Cho HyoRim hét lớn.
“Lúc trước tớ biết cậu ấy có một
người bạn trai đi du học, tớ chưa từng gặp mặt thì sẽ không có ý kiến gì, bây
giờ Jung YunHo đang hiển hiện ngay trước mặt tớ, tớ muốn có người ở ngay trước
mặt mình, không phải là hoang tưởng! Cũng không phải đang nằm mơ! Tại sao tớ
không thể theo đuổi nắm bắt lấy hạnh phúc của mình được chứ?”
“...”
“Vả lại chỉ cần vẫn chưa kết hôn
với Heo Moon Moon, người về tay ai vẫn chưa biết trước được.”
Cho HyoRim chậm rãi nói.
“HyoRim, chúng ta có thể không
bàn tới chuyện này nữa được không? Cậu thử ngẫm nghĩ lại xem có thể theo đuổi
được hay không. Bên kia có cái siêu thị, tớ muốn vào mua một chai dầu gội đầu.”
Nói xong thì dắt Cho HyoRim đi
vào.
Hai người vừa câu được câu mất
tán gẫu với nhau, vừa đứng chọn hàng hóa trên kệ. Đột nhiên, Cho HyoRim im bặt,
Jin Gyeol cảm thấy kỳ lạ, xoay lại hỏi.
“Có chuyện gì vậy, sao không đi
tiếp nữa?”
Cho HyoRim chỉ vào khu hàng rau
quả, ánh mắt trầm hẳn.
“Jung YunHo và Kim JaeJoong.”
Jung YunHo và Kim JaeJoong đều
mặc áo sơ mi dài tay, thoạt nhìn cả hai giống như sinh viên bình thường. Bởi vì
bề ngoài và vóc dáng cao ráo, nên thu hút được ánh nhìn của rất nhiều người.
Jin Gyeol theo hướng mắt của cô
cũng đã nhìn thấy, lập tức hét lớn chạy tới.
“JaeJoong! JaeJoong!”
JaeJoong đang cười nói với YunHo,
nghe thấy tiếng gọi của cô thì xoay lại nhìn.
“Hây ya, có duyên quá ~ sao bọn
em cũng ở đây vậy?”
“JaeJoong... Mấy ngày rồi không
được gặp anh, nhớ anh quá ~ Hôm nay đã có thể gặp thật vui quá ~ Jung tổng cũng
ở đây ạ.”
Jin Gyeol cười hì hì chào hỏi hai
người bọn họ.
Cho HyoRim chậm rãi đi tới, mỉm
cười nhìn YunHo và JaeJoong.
“Xin chào Jung tổng ~ chào
JaeJoong, không ngờ ở đây cũng gặp được hai người.”
Jin Gyeol nói.
“JaeJoong, em không biết anh và
Jung tổng thân nhau như vậy đó, hai người đang cùng nhau đi siêu thị à?”
Tuy là Cho HyoRim thấy bình
thường đầu óc Jin Gyeol không được sáng sủa cho lắm, nhưng lúc mấu chốt cũng
hỏi được vấn đề cô cũng đang rất thắc mắc.
JaeJoong liếc mắt nhìn YunHo một
cái, kéo kéo quần áo của anh.
“Anh á hả, vốn đã quen YunHo hyung
rồi, cũng lâu rồi. Lúc đó anh ấy cũng ăn mặc như vầy, umh, YunHo của chúng ta
thật rất đẹp trai.”
Nhịn không được bật cười.
“Nhìn như vậy thật trẻ trung và
đẹp trai.”
YunHo mặc dù không biết tại sao
JaeJoong lại nói quen anh từ bốn năm trước, nhưng vẫn nghe theo lời cậu mà gật
đầu. Jin Gyeol kêu lên.
“A đúng rồi! Hồi năm nhất bọn em
có tổ chức buổi chia sẻ kinh nghiệm học tập hình như là có mời đàn anh đến, em
nhớ ra rồi! Lần đó HyoRim cậu có việc bận nên không đến được.”
JaeJoong nở nụ cười.
“Uh! Anh quen YunHo từ lúc đó
đấy. Anh mời hyung ấy đến nhà anh ăn cơm anh nấu, cho nên bọn anh đi siêu thị,
đúng không hyung?”
Liếc Jung YunHo một cái rồi nói.
“Vậy bọn em cứ đi tiếp đi, bọn
anh mua đủ rồi, ngày mai gặp ở công ty nhé!”
Dắt YunHo đi thanh toán tiền.
Jin Gyeol đang định nói tiếp, lại
bị Cho HyoRim kéo tay lại.
“Vâng, bọn anh cứ đi trước đi ~
Em và Gyeolie còn đi tới chỗ này nữa,
gặp lại sau!”
Không thèm để ý đến ánh mắt nghi
hoặc của Jin Gyeol, HyoRim vội nói. Xoay người kéo cánh tay của Jin Gyeol, đi
đến một khu khác.
JaeJoong và YunHo cầm thức ăn đến
quầy thu ngân thanh toán tiền, hai người cười đùa rất vui vẻ. HyoRim giật lấy
bình sữa tắm Jin Gyeol đang cầm trên tay, đặt bừa lên một kệ hàng, rồi lôi cô đi
theo YunHo và JaeJoong.
“Cậu đang làm gì vậy? Sao lại hành động kỳ quặc như vậy?”
Jin Gyeol bị HyoRim lôi mạnh kéo
đi về phía trước, liền giãy dụa.
“Không lẽ cậu không thấy hai
người bọn họ rất kỳ lạ sao? Nhất định trước kia bọn họ không hề quen nhau, bằng
không với tính cách của JaeJoong, ngày đó lúc giới thiệu làm quen với chúng ta,
anh ta sao lại tỏ ra hờ hững như vậy?!"
Jin Gyeol ngừng giãy dụa nói.
“Cậu muốn làm gì?”
“Theo dõi hai người bọn họ, xem
rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”
Cho HyoRim quả quyết nói ra những
lời này, bám theo JaeJoong và YunHo đi ra khỏi siêu thị.
Chương 12.
Cho HyoRim cố gắng hạn chế thấp
nhất tiếng động phát ra từ đôi giày cao gót cô mang đang dậm lên mặt đường mà bám
theo sau YunHo và JaeJoong, Jin Gyeol không lay chuyển được cô cũng đành bám
theo.
Hai người đằng trước nghiễm nhiên
không nhận ra phía sau có hai cái đuôi bám theo, vẫn còn đùa giỡn qua lại.
JaeJoong vẫn kéo lấy tay phải của YunHo, tay trái YunHo đang cầm những thứ mua
được ở siêu thị, hai người vẫn nói chuyện rất vui vẻ, JaeJoong thỉnh thoảng
ngẩng đầu nhìn YunHo cười cười. Bởi vì YunHo và JaeJoong ăn mặc rất giống sinh
viên bình thường, hơn nữa trời cũng đã bắt đầu sẩm tối nên không có mấy người
chú ý lắm. Hai người đi sát cạnh nhau tung ta tung tăng trên đường.
“JaeJoong, cái cô bé Cho HyoRim
mới nãy, hồi đi học là một người thế nào?”
YunHo hỏi.
JaeJoong ánh mắt trầm xuống,
không thèm trả lời, rút tay khỏi YunHo một mình đi nhanh về phía trước.
“JaeJoong...”
Đuổi theo kéo lấy ống tay áo cậu.
“Em làm sao vậy?”
Dáng vẻ xinh đẹp muốn vùng khỏi
sự lôi kéo của anh, cúi đầu cả người vùng mạnh về phía trước. YunHo nhận ra sự
kỳ lạ, dùng sức giữ lấy cánh tay của cậu, kéo ngược về. JaeJoong cúi đầu một
lúc, lúc ngẩng đầu lên lại thì trong đôi mắt đã sớm bị bao phủ bởi một tầng hơi
nước, đôi môi mịn màng đang bị cậu ra sức cắn.
“Jung YunHo, không ngờ anh lại là
người như vậy, thấy gái đẹp liền dao động. Hèn gì anh lại lên giường với em...”
Giọng nói hung tợn bị chặn lại
bởi nụ hôn phớt qua của YunHo.
YunHo cúi đầu, cười hì hì nhìn
cậu.
“JaeJoong, em đừng có trẻ con như
vậy chứ, chẳng qua anh thấy cô ta có vẻ
hơi kỳ lạ thôi mà, chứ có ý gì đâu. JaeJoongie của chúng ta sao lại dễ ghen như
vậy? Lại đây, để cõng em nào.”
Nói xong thì ngồi xổm xuống ngoắc
ngoắc JaeJoong đi tới.
JaeJoong nghiêng nghiêng đầu,
không khách sáo nhảy phốc lên, thì thầm bên tai YunHo.
“Em tức giận đó, ai bảo anh dám
để ý gái đẹp, ai bảo anh để ý gái đẹp!”
Dường như vẫn còn phẫn nộ tiếp
tục cấu véo lên lưng YunHo. Sau đó cọ cọ vào cổ anh.
JaeJoong lúc ghen như vậy thật là
dễ thương mà, YunHo đưa tay giữ lấy mông JaeJoong, chậm rãi đi về hướng nhà
JaeJoong.
Cho HyoRim bám theo phía sau mặt
cũng đã đổi sắc, lúc cô nhìn thấy cúi đầu khẽ hôn lên môi JaeJoong, thì cô thật
sự không biết mình phải đối mặt thế nào với chuyện hoang đường thế này.
Đi đến cửa nhà, JaeJoong từ trên
lưng YunHo nhảy xuống đợi anh lấy khóa cửa. Đột nhiên ánh mắt lóe sáng, bỗng
chốc trên môi nở nụ cười gian tà. Sau khi YunHo đã mở cửa sân trong xong,
JaeJoong từ đằng sau ôm lấy eo YunHo, di chuyển vào trong nhà.
Lúc YunHo định lấy chìa khóa mở
cửa nhà trong, JaeJoong đột nhiên kéo kéo tay áo anh.
“Umh, hyung...”
Âm cuối khẽ ngân cao giọng đan xen nụ
cười gian xảo.
“Em vẫn còn giận, cho nên phạt
hyung phải hôn em ở đây.”
Ánh đèn ven đường từ xa chiếu rọi
đến, khiến không gian xung quanh càng trở nên mông lung, JaeJoong hơi ngửa đầu
nhìn anh, trong mắt có tia sáng dao động, trên môi mang theo chút khiêu khích
thích thú, trắng nõn đầy cám dỗ.
YunHo cúi đầu cười lớn.
“Đồ ngốc em đừng có hối hận
đó...”
Dùng sức kéo JaeJoong qua bịt kín
miệng cậu. Đôi môi nhẹ nhàng cọ xát môi JaeJoong, vươn đầu lưỡi tiến vào, tay
ôm lấy eo JaeJoong kéo về hướng mình, hai người bắt đầu cảm thấy hô hấp khó
khăn, xen lẫn hương vị tình sắc. Đầu lưỡi quét qua hàm răng trong khoang miệng,
hai người thân mật trao đổi nước bọt qua lại với nhau, trong thời gian ngắn có
chút say đắm. JaeJoong cảm thấy khó thở, rời môi ra khỏi. Hai người tựa trán
vào nhau thở mạnh.
JaeJoong si ngốc bật cười.
“YunHo thật đẹp trai...”
Sau đó nâng môi tiếp tục nụ hôn
vừa rồi. YunHo vừa lấy chìa khóa vừa đụng chạm môi JaeJoong, nói.
“Umh... Bảo bối, chúng ta đi vào
rồi tiếp tục.”
Cho HyoRim và Jin Gyeol từ đằng
xa thấy hết cảnh tượng này, mặt mũi trắng bệch, HyoRim cắn môi cười lạnh.
“Gyeolie, xem ra cả hai chúng ta
đều thất tình rồi. Tại sao tớ vừa mới thích thứ gì, thì liền bị người khác đoạt
đi mất vậy?”
Mấp máy miệng.
“Nhưng mà chắc chắn là tớ sẽ
không buông tha đâu!”
Cô kiên quyết nhìn chăm chăm vào
hai người đang đứng ở cửa nhà, lạnh lùng nói. Jin Gyeol đứng bên cạnh cô cũng
không còn biết phải nói gì nữa, JaeJoong ah... Sao lại có thể đả kích cô như
vậy chứ?
Đôi môi dính chặt lấy nhau giống
như không thể tách rời, YunHo chật vật mãi mới đem chìa khóa cắm vào ổ khóa,
đem cánh cửa rắc rối này mở ra, bật đèn tường làm sáng căn phòng khách mờ tối,
rồi ôm lấy JaeJoong tiến về phía cái sô pha lớn ở phòng khách.
JaeJoong đương nhiên biết rõ, ở
bên ngoài sân nhìn xuyên qua cánh cửa sắt là có thể thấy được cảnh tượng cậu và
YunHo hôn nhau. Cho HyoRim, cô muốn đấu với tôi sao, e là còn hơi sớm đấy. Cô
là bạn của Heo Moon Moon, như vậy đối với tôi càng thêm có lợi.
Đem JaeJoong đặt lên ghế sô pha,
đem thân mình bao phủ cắn cắn lên mũi cậu. JaeJoong bật cười.
“Thật sự phải làm sao? Chúng ta
còn chưa ăn cơm nữa đó...”
Lời nói bị chặn trên đầu môi.
YunHo vừa hung hăng nắm lấy nụ
hoa trước ngực cậu, vừa oán trách nói.
“Ăn cơm gì chứ... Tối nay anh
muốn ăn em... Ghét nhất là bị JaeJoong đối xử thế này. Lần nào cũng bị làm cho
phát hỏa, rồi sau đó lại giả bộ nói không muốn làm.”
JaeJoong bị anh vuốt ve đụng chạm
mà rên rỉ ra tiếng, trên mặt cũng hồng lên hiện rõ dục vọng.
“A... Yun... Đừng sờ chỗ đó...”
“Muốn có JaeJoong... Rất cần
có JaeJoong...”
YunHo vừa thì thầm, vừa xoa nhẹ
lên phân thân của JaeJoong.
JaeJoong phì cười.
“Đồ ngốc... YunHo là đồ ngốc.”
Càng lúc càng cảm thấy tâm trạng
rất vui vẻ. Nhẹ nhàng xoay người ôm lấy YunHo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét