Nhà kho

31.1.12

Chống cằm, nhăn trán.


Nhăn trán 

Dạo này người mình nặng nề khó chịu quá, tết đi chơi nhiều thật nhưng sao vẫn có cảm giác đang mang cái cục tạ trong lòng thế này.

Mình bực dọc cúp máy, mình chẳng biết phải thế nào nữa, không phải là mình giận, mà mình chán chính mình quá rồi, mình mệt mỏi khi cứ phải giả tạo như thế này.

Nhưng bản thân lại không thể thay đổi được, vốn dĩ mình là con người luôn muốn trói buộc bản thân, đưa bản thân vào cái giới hạn mình đã đặt ra. Mình nhận ra đã xa lạ đến thế nào, nhưng mình vẫn chưa thể đứng thẳng mà đối mặt. Bởi lẽ mình vẫn luôn là kẻ thất bại đầy giả tạo như vậy :)).

Có đôi lúc mình thật căm ghét cái sự giả tạo của bản thân, nhưng sống chung với nó quá lâu nên nó gần như trở thành chính con người mình.

Nhiều lúc mình mệt mỏi, vô cùng chán chường, đến mức mình luôn mang cái suy nghĩ có lẽ thật sự mình chẳng thuộc về thế giới này. Mỗi khi thức dậy, mình lại cố nhắm mắt lại, cố đưa mình vào giấc ngủ, ước gì mình có thể mãi mãi ngủ như vậy, đừng bao giờ tỉnh lại nữa. Mình hạnh phúc hơn rất nhiều người, cũng không phải mình đang muốn vứt bỏ cuộc sống một cách bi quan, chỉ là mình không thích cuộc sống này, đơn giản vậy thôi :)), vẫn phải tiếp tục sống vì mình còn nợ rất nhiều :)).

Mình luôn mang dáng vẻ vô tâm nhưng lại thích suy nghĩ quá mức về những chuyện không đâu. Có những thứ có vẻ không là gì nhưng lại khiến mình cảm thấy tổn thương và khó chịu, người mình vốn dĩ khó chịu vậy đấy 8->. Mình không nói và cũng không muốn nói, nhưng làm ơn nếu có thể hạn chế một cách thấp nhất, hãy đừng coi mình là cái thùng rác để hứng lấy những lời vô tâm khó chịu như vậy. Mình là một kẻ ích kỷ, mình chẳng thể quan tâm hay chia sẻ với người khác được, mình có thể lắng nghe nhưng đừng biến thành người hứng chịu.

Chống cằm


Mình nhận ra mình là một đứa bói toán rởm, hễ nói cái gì là ông trời cứ thích phang ngược mình lại cái đấy.


Mình mà mở mồm phán bất cứ thứ gì liên quan đến điểm số thì hầu như đều bị bật ngược lại.

Mình từng chỉ vào một đứa mà bảo nếu nó mà yêu ai được thì mình đi lấy chồng rồi 8->, và đùng một cái nó phang ngay mình cái tin đang đơn phương một thằng.

Mình từng chỉ vào một người và bảo chưa từng thấy ai yêu họ đến như vậy, người đó sẽ đi theo họ đến cùng, mình đã tin là vậy và rồi người đó đã quay lưng như chưa từng biết đến sự tồn tại của tình yêu đó, người đó đã có thể tình ra một tình yêu khác để ủng hộ.

Mình chỉ nhìn, im lặng, mình chẳng có quyền gì để trách móc người đó cả, người đó có quyền lựa chọn tình cảm của mình.

Chỉ là nhiều lúc mình tự hỏi, tình yêu đối với người đó hay nhiều người khác chỉ đến đó thôi sao, hôm nay có thể anh ấy yêu người này, nhưng khi cảm thấy anh ấy tổn thương, có thể tóm ngay người bên cạnh để lấp lại khoảng trống đó :)), họ dễ dàng gọi đó là tình yêu đến vậy sao.

Min ah ~~, nhiều lúc em cảm thấy mình như một quân cờ dự bị vậy, em mãi mãi không là số 1 với ai cả, chỉ mãi là số 2, nếu lỡ như số 1 có việc bận thì số 2 sẽ được vinh dự thay thế. Em biết số 2 cũng quan trọng nhưng luôn luôn là xém chút nữa thôi mới là quan trọng nhất. Cái khoảng trống tình cờ mình là người lấp đầy.

Luôn bảo thích ChangMin vì ở ChangMin toát lên cái sự cô đơn có mùi vị giống mình, chỉ là vẫn chưa đủ mạnh mẽ được như anh 8->, đến mức có một suy nghĩ tự tin rằng nếu cùng chung một tiếng nói có thể gặp nhau thì ChangMin sẽ là người duy nhất trên thế giới này hiểu được mình, anh là người duy nhất khiến em có cảm giác chỉ cần gặp là muốn ôm lấy dù bản thân là đứa ghét đụng chạm đến thế nào :)).

Đôi lúc cái sự nhạt nhẽo của họ khiến em cảm thấy chán ghét, không có người kia thì có thể lấy người khác để lấp vào dễ dàng như vậy, bao nhiều thứ tình cảm đều gộp lại dán mác là tình yêu để phục vụ cho cái sự đấu đá cá nhân giữa những người đó :)).

Dù mọi thứ có thể thay đổi thế nào, thì có sự dễ dãi nhạt nhẽo đó khiến em khó chịu.

Phải thừa nhận em thật sự là một đứa cực kỳ ích kỷ, nên những thứ này một lần nữa chỉ giữ lấy cho riêng mình mà thôi, tự mình nói cho mình nghe mà thôi :))