Chương 3.
Vô thức anh tiến về phía Kim
JaeJoong.
“JaeJoongshi, nghe nói em trai
cậu là ca sỹ nổi tiếng Xiah JunSu, thật vậy à? Thật là tuyệt đó!”
Một cô gái ăn mặc khiêu gợi lên
tiếng, hơn nữa lại không ngừng áp sát vào người JaeJoong.
Đôi môi mềm mại của JaeJoong hơi
cong lên.
“Eun Min noona thật là, chẳng lẽ
noona chỉ để ý đến mình em trai em thôi vậy sao?”
Cậu tỏ vẻ như ủy khuất lắm, lại
còn kết hợp điệu bộ cắn môi, càng khiến cho người khác không thể rời mắt.
“Không phải, không phải đâu mà.”
Cô gái vội vàng thanh minh.
“JaeJoong của chúng ta mới là
giỏi nhất đẹp nhất mà.”
Chung quanh vang lên rất nhiều
giọng nói hùa theo.
JaeJoong cười khanh khách, cậu
giống như một con yêu tinh, đến bữa tiệc y hương tấn ảnh này giống như cá gặp
nước, càng khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp di thường.
Mọi người nhận ra Jung YunHo đang
tiến lại gần, có người bắt đầu chào hỏi anh, dù sao trong số những nhân vật ở
đây Jung thị vẫn có quyền lực ảnh hưởng lớn nhất. YunHo khách sáo chào lại, rất
nhanh đã đến trước mặt Kim JaeJoong.
Rốt cuộc cậu cũng ngẩng đầu nhìn
anh, cặp mắt to sáng có lẽ là do say rượu nên có chút mơ hồ.
“YunHo hyung, không ngờ là ở đây
cũng có thể gặp được anh.”
Cậu nhìn Jung YunHo, cười dịu
dàng.
YunHo ngạc nhiên, anh vốn nghĩ
đến rất nhiều tình huống JaeJoong sẽ chào hỏi mình, nhưng lại không ngờ cậu gọi
anh với giọng điệu thân thiết như vậy, bọn họ vốn chỉ mới quen biết, với lại
lần đầu gặp mặt cậu còn gọi thẳng tên anh. Kết quả cậu lại gọi anh là YunHo
huyng.
“Umh, JaeJoong, hôm nay nhìn em
đẹp lắm.”
Quả nhiên cậu lập tức phản ứng
lại.
“Sao lại không phải là đẹp trai
chứ?”
Cái miệng cậu lại cong lên. Xung
quanh lại bắt đầu hú hét.
“Thật dễ thương, dễ thương
quá...”
YunHo bật cười, tay anh nhẹ nhàng
xoa xoa mái đầu bạch kim của JaeJoong.
“Thì do thấy đẹp, nên mới nói
vậy.”
Anh cũng không hiểu tại sao mình
lại hành động thân mật như vậy, giống như đã quen nhau nhiều năm rồi, anh cưng
chiều nói với JaeJoong.
“Sao tóc lại đổi thành màu bạch
kim rồi? Mới lúc chiều vẫn còn thấy là màu đen mà.”
“Umh, buổi chiều về nhà đột nhiên
muốn đi nhuộm tóc, lần đầu đấy. Không lẽ không đẹp sao?”
Cậu vẫn đang ngẩng đầu nhìn Jung
YunHo. JaeJoong cao khoảng một mét tám, nhưng vẫn thấp hơn YunHo nửa cái đầu.
“JaeJoong của chúng ta, để màu đó
cũng đẹp lắm.”
YunHo đột nhiên cảm thấy thật kỳ
lạ tự dưng mình lại đi nói mấy lời như vậy, chẳng lẽ là Kim JaeJoong có ma lực
gì khiến anh... Anh không dám nghĩ thêm chút nào nữa.
JaeJoong nghe xong mấy lời của
anh cũng cuối đầu mỉm cười, Jung YunHo để cậu dùng tay để che miệng lại, bộ
dáng rất vui vẻ.
Jung YunHo ah, nhất định tôi phải
thu phục được anh. JaeJoong trong lòng hạ quyết tâm.
Thời gian còn lại hai người mỗi
người một phương, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, nhưng thỉnh thoảng
YunHo có cảm giác ánh mắt của JaeJoong hướng về phía anh, anh sẽ quay đầu lại,
có khi là mỉm cười, có khi là nhấc cao ly rượu trên tay lên, lần nào cũng thấy
JaeJoong như đang cười ngượng, Jung YunHo chợt nhận ra hôm nay tâm tình rất vui
vẻ.
Càng gần kết tiệc Jung YunHo càng
phát hiện mình cứ liên tục tìm kiếm bóng dáng của Kim JaeJoong. JaeJoong đã hơi
say say, nằm sấp lên mặt bàn không biết đang nói gì với những người kia, YunHo
có chút không an tâm, anh cảm thấy hình như mình đang quan tâm đến cậu hơi
nhiều, nhưng mà không phải chú Shim đã nhờ vả anh chăm sóc nhân viên của mình
sao, việc gì anh phải để ý nhiều như vậy?
Lúc buổi tiệc đã kết thúc, YunHo
bắt đầu cảm thấy hơi mỏi mệt. anh lái chiếc xe thể thao đi dọc ven đường. Đột
nhiên thấy bóng dáng người mặc bộ đồ tím kia.
“JaeJoong shi, em uống nhiều quá
rồi, hay là để noona đưa em về nhé.”
Eun Min không che dấu sự quan tâm
của mình.
“Ha hả... Hôm nay thật vui quá,
không cần noona đưa về đâu, ha hả.”
JaeJoong bước một bước cũng không
xong.
“Em có thể tự mình về mà...”
YunHo nhíu mày, dừng xe ở ven
đường. Anh tiến về đằng trước, JaeJoong cả người lảo đảo, YunHo giữ chặt lấy
JaeJoong rồi nói với Eun Min.
“Hay là để tôi đưa cậu ấy về cho,
mấy ngày nữa cậu ấy cũng thành nhân viên của tôi rồi.”
Eun Min tiểu thư có hơi không
vui, nhưng cũng không cách nào từ chối, chỉ có thể gật gật đầu.
“JaeJoong shi, vậy gặp lại sau!”
JaeJoong cũng nở nụ cười.
“YunHo huyng ấy, thật là đẹp trai
đó.”
Không biết đang lảm nhảm cái gì
nữa.
YunHo thầm thở dài một cái, đỡ
cậu dìu vào trong xe của mình. Lại còn lấy áo khoác ngoài của mình khoác lên
người JaeJoong. Trời đêm cuối tháng tư có chút hơi lạnh của gió, anh đột nhiên
thầm trách mình không dưng lại chọn đi cái loại xe mui trần này, JaeJoong đang
nghiêng đầu ở bên cạnh trên miệng bí mật nở một nụ cười.
Bây giờ YunHo cảm thấy hơi lo
lắng, người mình mới quen biết hôm nay, bản thân vốn không biết nhà cậu ấy ở
đâu, thực sự cũng nhận ra, chính mình đối với cậu ấy có vẻ quan tâm hơi nhiều,
không lẽ thật sự định mang cậu ấy về nhà sao? YunHo cảm thấy số lần nhíu mày
hôm nay của mình còn nhiều hơn tổng số lần nhíu mày trong một năm ...
Bên trong cái túi tiền ở đằng sau
của JaeJoong đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, Jung YunHo rướn người
chồm qua tìm cái di động nằm trong túi Kim JaeJoong, thấy rõ gương mặt xinh đẹp
lúc đang ngủ của cậu, hô hấp bỗng dưng ngưng trệ, mình đã có bạn gái rồi, hơn
nữa dù cậu ấy có đẹp thế nào thì vẫn là đàn ông mà, lại còn là một người đàn
ông phong lưu, mình đang suy nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Trên màn hình di động hiển thị
cuộc gọi “uri JunSu”, Jung YunHo vừa mới
đưa tay ấn xuống nghe máy đã nghe thấy một giọng nói rất lớn xuyên qua di động
truyền đến.
“Hyung, anh cái con người này, sao
lại có thể đối xử với em như vậy, người ta vất vả lắm mới trốn được sự truy sát
của quản lý để về nhà được một đêm, anh lại dám để em leo cây, một mình chạy đi
uống rượu, đợi xem về nhà em mà không xử lý anh thì...”
“A này... Anh của cậu uống rượu,
tôi là bạn của cậu ấy.”
Jung YunHo vừa nói xong câu này
thì thấy người ở đầu dây bên kia ngừng la hét. Đột ngột trở nên yên tĩnh có
chút đáng sợ.
“Cậu có thể cho tôi biết nhà các
cậu ở đâu không? Tôi muốn chở cậu ấy về.”
“Hây... số 273 đường HanSam, làm
phiền anh rồi.”
Giọng điệu có vẻ giữ khoảng cách.
Jung YunHo nhẹ nhàng khởi động ô tô, chậm chạp lái về hướng đường HanSam. Có vẻ
đó là em trai của cậu ấy, ca sỹ nổi tiếng Kim JunSu.
Chương 4.
Đỗ ô tô ở trước cửa, Jung YunHo
lay lay gọi Kim JaeJoong tỉnh dìu cậu đi ra, JaeJoong cả người giống như không
có xương cốt bám dính lên người của Jung YunHo, còn chêm thêm một câu làm cho
anh muốn hộc máu.
“YunHo hyung, đi không được, anh
cõng em đi!”
Chẳng lẽ ai say rồi cũng bám dính
lên người người khác như vậy sao? Dáng vẻ hiện tại của Kim JaeJoong thật rất
giống như con sâu đen dính chặt lấy.
JaeJoong đã vươn tay về phía mình
rồi, chẳng lẽ lại không cõng cậu ấy? Haizz... thôi thì cứ cõng vậy.
Người này thân một mét tám nhưng
thật sự rất nhẹ, cõng lên thấy rất nhẹ nhàng. Jung YunHo chợt nghĩ.
Chuông cửa vừa mới ấn một tiếng
thì đã có một người lao xuống như lốc xoáy ra mở cửa, một giọng nói kể lể ấp
đến.
“Huyng, sao anh lại mang đàn ông
về nhà? Hả? Mang phụ nữ về nhà thì em không quan tâm, nhưng lần trước đã nói là
không mang đàn ông về nhà rồi mà?”
Jung YunHo trong lòng khẽ động,
a, thường xuyên dẫn người về nhà sao? Xem ra Kim JaeJoong quả thật rất phong
lưu mà, cũng không trách được, dáng vẻ như vậy, người thích cậu ấy chắc là rất
nhiều.
Người chạy xuống mở cửa là một
chàng trai có mái đầu màu vàng kim, giống như một con sư tử nhỏ vậy, thoạt nhìn
thấy rất dễ thương. Quả thật giống như lời cô gái kia đã nói, em trai của Kim
JaeJoong chính là ca sỹ rất nổi tiếng hiện nay Kim JunSu.
JunSu nhìn đi nhìn lại đánh giá
Jung YunHo, vô cùng thô bạo kéo JaeJoong đang bám trên người YunHo xuống dưới.
“Cảm ơn anh vì đã đưa hyung về.”
Nói xong được một câu thì lại bắt
đầu lên giọng oán thán Kim JaeJoong.
“Huyng a, không biết phải nói
kiểu gì với anh nữa, anh xem anh trở thành bộ dạng gì kìa #$%^...”
Nói xong cậu ta đem Jung YunHo
nhốt bên ngoài cửa.
Sau khi cửa đã đóng rồi JaeJoong
đột nhiên như đã tỉnh táo trở lại.
“Hây ya, JunSu của chúng ta, sao
lại trở nên lải nhải như vậy? Hyung thật nhớ em lắm đó.”
Có dấu hiệu nào của say xỉn đâu?
“Em biết là anh giả vờ mà, theo
như em nhớ thì trước giờ chưa từng nhìn thấy anh say.”
JunSu bĩu môi.
“Người đó là Jung thiếu gia đó à,
huyng anh quen với anh ta lúc nào vậy?”
“Mới quen hôm nay thôi, thế nào?
Không tồi phải không?”
JaeJoong nở nụ cười, nhéo nhéo
cái mặt của JunSu.
“Em cứ như vậy chẳng đáng yêu
chút nào. Tuy là phong cách này rất dễ thương, bạn học của anh ai cũng thích mê
em, nhưng JunSu như trước đây mới dễ thương nhất, chỉ có một mình anh là biết
được.”
Haizz, sao lại có một người anh
trai như vậy chứ? Kim JunSu mấy lần chán nản cũng tự hỏi bản thân. Nếu như hiện
tại người đi làm ca sỹ là huyng, thật không biết có bao nhiêu người điên cuồng
vì anh ấy nữa, mới như bây giờ mà đã như vậy rồi.
Ngày thứ ba.
Ngay từ sáng sớm tinh mơ YooChun
đã ngồi trong phòng khách Kim gia nhìn Kim JaeJoong điên cuồng hết từ trên lầu
chạy xuống rồi lại liên tục chạy lên, miệng không ngừng lảm nhảm.
“Nhanh lên một chút nào nhanh lên
một chút, bị muộn rồi, sao mình lại quên béng chuyện đi làm lần này chứ?”
YooChun nhìn thấy dáng vẻ dễ
thương ngoài mong đợi đó của cậu tâm tình cảm thấy rất vui vẻ.
“JaeJoong, không cần vội vậy đâu,
sẽ đến kịp mà.”
“Sao có thể kịp được? Anh còn
chưa ăn sáng nữa, ôi trời ơi...”
Cầm cái áo khoác ngoài tròng lên
người.
“Lần đầu tiên đi làm mà bị muộn,
anh không muốn đâu!”
Nhìn thấy JaeJoong ngồi trên xe
cặm cụi hì hục ăn bữa sáng mình đem đến cho cậu, tâm tình YooChun lại càng thêm
phấn chấn, đã sớm biết cậu chắc chắn sẽ không dậy nổi, nên đã chuẩn bị kỹ càng
từ sớm, sao lại quên được chứ dù khi đi học cậu vốn là chuyên gia đi học trễ.
Xe dừng trong bãi đỗ xe của Jung
thị, JaeJoong vẫn còn tiếp tục đứng trong tòa nhà xa hoa này mà cảm thán, ở đây
chính là tòa thương mại cao nhất trong thành phố.
YooChun rất quen thuộc với nơi
này, đã từng đến đây rất nhiều lần rồi, ở bên trong đại sảnh Cho HyoRim và Jin
Gyeol sau khi tụ tập lại cũng bắt đầu đi thẳng đến.
“Xin chào Park thiếu gia, Jung tổng đang chờ các
vị ở tầng 54, mọi người hãy dùng thang máy chuyên dụng của ngài ấy để đi lên đi
ạ!”
Cô gái phụ trách khu vực lễ tân
cười vô cùng rạng rỡ.
“Gọi em là YooChun được rồi,
noona.”
YooChun trưng ra nụ cười của quý
ông, JaeJoong đứng bên cạnh làm ra vẻ muốn nôn mửa đến nơi. YooChun lực bất
tòng tâm gõ lên đầu của JaeJoong, nhận lại một ánh mắt xem thường từ cậu.
“Mời vào!”
Một giọng nói lạnh như băng vang
lên sau cánh cửa, JaeJoong đột nhiên cảm thấy hơi lo sợ, cậu lấy lại phong độ
bình thường rồi theo sau YooChun đi vào.
Jung YunHo đang vùi đầu vào đống
văn kiện.
“Đợi tôi một chút, tôi làm xong
mấy cái này đã.”
JaeJoong cẩn thận đánh giá dáng
vẻ nghiêm túc làm việc của Jung YunHo, có câu những người đàn ông lúc chăm chú
làm việc đều rất đẹp trai, quả nhiên câu nói đó rất chí lý. Lúc làm việc Jung
YunHo không có cái bá khí như bình thường, cũng không có sự ôn nhu như lúc nói
chuyện với những quý cô, cặp kính màu đen đang đeo trên mũi làm cho anh trông
có vẻ điềm đạm và trí thức hơn.
“Thật xin lỗi, đã để mọi người
phải đợi lâu.”
Jung YunHo tháo kính đứng dậy.
“Chào mừng mọi người đến làm việc
tại Jung thị, bây giờ trước tiên sẽ nói cho mọi người biết sự bố trí công việc.
Cho HyoRim bộ phận thực tập của cô là ở phòng kế hoạch, Jin Gyeol- phòng nhân
sự, YooChun theo như mong muốn thì sẽ về phòng Marketing, về phần Kim JaeJoong,
sau này cậu sẽ làm việc ở bộ phận thư ký. Sắp xếp như vậy. Cho hỏi mọi người có
ý kiến gì không?”
Bốn người đều lắc đầu tỏ vẻ đồng
ý.
“Vậy thì thư ký của tôi sẽ dẫn
mọi người đi tham quan công ty, hơn nữa sẽ giới thiệu mọi người với các đồng
nghiệp sau này sẽ cùng làm việc. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, mọi
người cũng sẽ có được những kinh nghiệm làm việc như mong muốn.”
Jung YunHo đảo mắt lướt qua một
vòng, JaeJoong cúi đầu. Anh đi thẳng đến chỗ đặt điện thoại trên bàn làm việc,
ấn số.
“Hãy đến phòng làm việc của tôi
một chút.”
Kim JaeJoong hôm nay mặc một cái
áo khoác ca rô rất dễ chịu, sạch sẽ lại tự nhiên. Tóc đã trở lại màu đen như
lúc mới gặp, kỳ thật mới nãy lúc mới gặp cậu anh còn lo lắng cậu hôm qua say
rượu không biết sáng thức dậy có bị đau
đầu hay không.
Jung YunHo nheo mắt đánh giá hai
cô gái kia, trong lòng tò mò rốt cuộc là người nào, mà có thể khiến YooChun ái
mộ đến như vậy. Có thể khiến cậu bỏ lại công ty nhà mình mà vào làm ở Jung
thị... Nhưng mà bây giờ vẫn chưa nhìn ra được rốt cuộc là ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét