Nhà kho

23.6.12

Edit tự sướng [4] =))




Ôm cây đợi thỏ.

Toàn H là H, chóng hết cả mặt T_______T, đọc một mình lên cơn một mình =)), mình sắp phát điên rồi =)).

Chương 7.


Lúc cậu thấy YunHo cầm đĩa “Beautiful you” trên tay thì hỏi.

“Anh cũng thích nghe Su Su nhà em hát sao?”

Giọng điệu có vẻ đầy bất ngờ, rồi lại có chút gì đó rất tự hào.

Jung YunHo gật gật đầu.

“Tôi có nghe cậu ấy hát trên TV, rất có cá tính riêng. Nhưng đĩa này là em gái nhờ tôi mua dùm.”

“YunHo hyung a, thật đúng là anh trai tốt, được làm em gái của anh nhất định rất hạnh phúc.”

JaeJoong nhìn chằm chằm vào anh, trong ánh mắt mang theo sắc thái khiến cho lòng người dao động.

“Bây giờ anh có rảnh rỗi không? Hay là ghé qua nhà em một chút đi, lần trước do bị say rượu, cho nên... em thấy thật xấu hổ.”

JaeJoong cúi đầu, dường như chân thành mà nói ra lời này, kỳ thật là đang lo lắng nắm chặt lấy cái lọ nhỏ nằm trong túi tiền của mình. Có muốn đến không nhỉ? Muốn đến hay không đây?

Không ngoài dự liệu, Jung YunHo cuối cùng cũng đồng ý.

Một tháng trước thì bị JunSu nhốt ngoài cửa, hôm nay rốt cuộc cũng có thể đường đường chính chính đi vào, YunHo nhớ đến chuyện hôm đó không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cẩn thận quan sát căn nhà mình đang đứng.

Nhà rất rộng, hơn nữa lại được sắp xếp rất ngăn nắp. Màu sắc chủ yếu là màu trắng thanh lịch tao nhã. Ở giữa phòng khách có đặt một cây đàn dương cầm. Trên tường treo rất nhiều ảnh chụp, có cả ảnh chụp lúc làm việc của JunSu, cũng có trưng cả ảnh đời thường của hai anh em. Trên bức tường được trang trí đầy màu sắc, tràn ngập không khí gia đình.

“Uống chút gì đó không, trà, rượu, cà phê hay là nước trái cây đây?”

JaeJoong cởi áo khoác đặt lên trên ghế salon.

“Nhà là của JunSu mua, nhưng nó rất ít khi về ở, phần lớn thời gian chỉ có một mình em sống thôi.”

“Cà phê đi, có phiền không vậy?”

YunHo đáp lại.

“Không đâu, anh ngồi xuống đi, có ngay thôi mà.”

JaeJoong mở TV lên, nở một nụ cười với YunHo rồi xoay người đi vào bếp.

JaeJoong chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn lấy cái lọ nhỏ ra nhỏ vài giọt vào trong ly cà phê. Là thuốc kích thích có tác dụng rất mạnh... Jung YunHo, nhất định phải chinh phục được anh...

Cậu bưng cà phê quay trở lại phòng khách.

“À...  Em muốn cảm ơn YunHo hyung, chiếu cố bọn em như vậy, bây giờ cũng đã bắt đầu quen dần với công việc rồi.”

Hai người ngồi hàn huyên rất nhiều chuyện, bất chợt nhận ra hai người rất hợp cạ với nhau, đối với rất nhiều chuyện có quan điểm rất giống nhau.



“Anh thấy nóng sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?”

JaeJoong vuốt vuốt cái trán của YunHo.

“Hơi nóng rồi, hay là vào phòng em nghỉ ngơi một chút đi?”

YunHo cũng cảm thấy thân thể mình có vẻ kỳ lạ, rất nóng, rất khó chịu.

JaeJoong trong lòng mừng thầm, xem ra dược hiệu đã bắt đầu phát tác. Cậu dìu YunHo vào trong phòng mình, giúp anh mở chăn, đỡ anh nằm xuống.

“Thấy khó chịu lắm sao?”

JaeJoong lo lắng nắm lấy tay YunHo, YunHo rốt cuộc cũng nhận ra người mình kỳ lạ ở chỗ nào rồi, anh lập tức đẩy đẩy tay JaeJoong ra.

“Anh không sao, nằm một chút là khỏe thôi, đừng lo lắng, đi làm chuyện của em đi.”

Khả năng kiềm chế đúng là không phải mạnh một cách bình thường, xem ra phải đợi chút nữa để thuốc phát tác mạnh hơn. JaeJoong đứng dậy.

“Umh, vậy anh ngủ một lát đi, chặp nữa em quay lại thăm anh.”

JaeJoong đi đến tầng một tắm rửa, nhân cơ hội này nhất định phải chinh phục được anh ấy. JaeJoong âm thầm quyết tâm.


Nửa giờ sau JaeJoong mặc áo tắm màu trắng xuất hiện trong phòng. Làn da mang theo hơi ấm của nước nên hơi ửng đỏ, tóc vẫn còn ướt sủng.

“YunHo hyung, anh đang ngủ à?”

JaeJoong dù biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, kỳ thật cậu có thể nghe thấy tiếng thở dốc của YunHo.

YunHo hít sâu vài hơi.

“Em đừng lại đây...”

Anh thật sự không chắc mình có kiềm chế được bản thân không, sẽ làm ra chuyện gì với cậu nữa.

JaeJoong ghé sát vào bên giường.

“Sao mặt lại đỏ như vậy? Đau lắm sao? Có khó chịu lắm không? Anh đừng làm em lo.”

Giây tiếp theo, một lực đạo mạnh mẽ kéo cậu xuống phía dưới, trong phút chốc JaeJoong ngã xuống người YunHo.

“Đừng cử động, đừng cử động, đợi một lát là ổn thôi.”

YunHo cố sức nói ra những lời này. Cố gắng hít lấy mùi hương thơm dịu trên tóc JaeJoong, hy vọng nhờ vào đó tâm trí mình có thể tỉnh táo hơn.

JaeJoong cảm giác được hơi thở của YunHo đang phả lên gáy cổ mình, tim bất chợt đập mạnh, sao lại hồi hộp như vậy chứ, có cảm giác như tim gần như nhảy vọt ra ngoài vậy.

“YunHo hyung, có thấy khỏe hơn chút nào không?”

JaeJoong cảm thấy những âm cuối mình thốt ra đã bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy. Cậu dựng thẳng người dậy, tạo khoảng cách với YunHo.

Nhìn thấy anh chịu đựng khổ sở như vậy, đôi mắt đầy dục vọng như thể muốn đem mình nuốt trọn vào bụng, JaeJoong đột nhiên cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi YunHo.

YunHo bất ngờ mở to hai mắt nhìn lên, chợt thở dài khe khẽ, chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ đôi môi xinh đẹp của JaeJoong. Quần áo trở nên hỗn độn, bầu không khí bên trong căn phòng ngập tràn tình sắc, cơ thể dường như dần dần tách rời khỏi lý trí.

JaeJoong vốn dĩ là một người rất thành thạo việc hôn môi, nhưng lần này lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng mút xuống môi dưới của YunHo. Tâm tình hỗn loạn, đây là người mình đã thích từ lâu, bây giờ hai người lại ở khoảng cách gần như vậy. Tại sao chính mình lại kích động đến mức không còn là chính mình thế này.

Tay của YunHo đang vuốt ve trên lưng JaeJoong, đột nhiên giữ chặt lấy, anh hé miệng hôn sâu. Mùi vị của JaeJoong thật tuyệt, khiến cho anh dù muốn cũng không thể ngừng được, dường như anh đã quên chuyện mình đang làm là không hợp với lẽ thường.

Khéo léo cuốn lấy đầu lưỡi của JaeJoong, YunHo vì quá hưng phấn mà phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, phóng túng thưởng thức quan sát dáng vẻ thẹn thùng của mĩ nhân, trong miệng quyến luyến hương vị của JaeJoong, đùa giỡn qua lại đầu lưỡi của cậu, đến cả nước bọt ngọt ngào cũng tận tình hưởng thụ nhấm nháp.

Hơi thở gấp gáp cũng không còn che giấu, lúc YunHo di chuyển nụ hôn đến bên tai JaeJoong, thì bắt đầu run rẩy.

“JaeJoong... JaeJoong... Jae...”

YunHo vừa hôn lên vành tai của cậu, vừa dùng âm điệu hơi thở trầm thấp gọi tên cậu.

JaeJoong bắt lấy cánh tay phải của YunHo đang ở trên lưng mình đặt xuống bắp đùi cậu, tay cậu bọc lấy tay YunHo đặt lên chỗ tư mật của mình nhẹ nhàng vuốt ve.

“YunHo hyung, chúng ta làm được không?”

Cậu cắn môi nuốt xuống âm thanh rên rỉ, hồn xiêu phách lạc, trong mắt bắt đầu chảy ra nước mắt. Tay di chuyển dọc về phía trước chỗ tư mật, JaeJoong vùi đầu vào trước ngực YunHo.

“A... hyung...”

“Bây giờ không phải chúng ta vẫn đang làm sao? Hay là, em không còn kiên nhẫn rồi.”

YunHo đột nhiên xoay người đặt JaeJoong nằm dưới, phủ từng nụ hôn lên mặt cậu.

“Muốn nhanh hơn chút nữa?”

“Đúng vậy, em muốn làm.”

JaeJoong chống đỡ thân mình, lại nâng môi mình lên, trong lòng thán phục YunHo có thể chịu đựng giỏi như vậy, cậu có thể cảm nhận được thân dưới của YunHo đang nóng như lửa đốt, nhưng lại không để bị đánh mất lý trí.

“Chẳng lẽ anh không muốn sao?... A... “

Thanh âm của cậu đột nhiên vì cái đụng chạm của mà hét lớn. JaeJoong nhắm mắt lại thở hổn hển.

Công phu dùng tay của YunHo rất lợi hại, mới chỉ nhẹ nhàng đùa giỡn vài cái JaeJoong cũng đã biết mình gặp phải cao thủ rồi.

“Anh cũng muốn làm, cho nên chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ sẽ làm mà, bảo bối.”

YunHo dán chặt lên dái tai của JaeJoong thì thầm, tay cũng đã tìm được đằng sau của cậu, chậm rãi dùng một đầu ngón tay len vào, JaeJoong nhắm mắt giữ chặt lấy cổ tay của YunHo.

“Đừng sợ, cứ giao hết cho anh là được rồi...”

Nhìn biểu hiện của JaeJoong thì có vẻ đây là lần đầu tiên, ít nhất cũng là lần đầu tiên với đàn ông, YunHo đột nhiên cảm thấy có chút mừng thầm.

“Hây... Hyung, anh chậm lại một chút.”

JaeJoong mở đôi mắt đã tràn ngập nước mắt ở trong, bình tĩnh nhìn YunHo.

YunHo quan sát xung quanh một chút, phát hiện ra một ly nước đang đặt trên bàn, đó là ly nước JaeJoong rót mới nãy vì thấy anh có vẻ không khỏe, anh rút ra một cái khăn giấy ở đầu giường, bưng chén nước lại, khăn giấy bị anh cuộn lại rồi đem nhúng vào nước.

YunHo kéo JaeJoong dựa lên người mình, sau đó từ trong ly nước lấy ra cái khăn giấy đã được nhúng ẩm, ngậm hôn lên đôi môi JaeJoong rồi đẩy cậu về phía đầu giường, còn mình bắt đầu áp sát tới.

“A...”

JaeJoong trên môi không kiềm được rên rỉ, YunHo cầm một đoạn giấy trên tay đẩy vào trong cơ thể cậu, đoạn giấy ẩm ướt mềm mại chà sát vào nơi tư mật, rất dễ dàng đi sâu vào bên trong cơ thể.

“JaeJoong, có đau không? Chúng ta phải làm trơn chỗ đó trước, lát nữa em mới không thấy đau.”

Càng nói lại càng ấn đoạn giấy trên tay đẩy vào sâu. JaeJoong khóe mắt nước mắt trào ra.

“Không đau, anh tiếp tục đi... A...”

Cái huyệt nhỏ không kiềm được bắt đầu co rút, JaeJoong có cảm giác toàn bộ cơ thể mình tràn ngập khát vọng củaYunHo, đoạn giấy nhỏ ở sâu bên trong đang không ngừng dồn nén, khiến cho cậu không nhịn được hét lớn. Thân thể sớm đã không còn chịu đựng được sự bành trướng như thế này.

“Huyng... Anh mau tiến vào đi...”

YunHo nghe thấy giọng điệu cầu khẩn của JaeJoong, thì không còn kiềm chế được nữa, di chuyển thân mình đưa sâu vào trong cơ thể cậu.

“A... A............”

JaeJoong ngẩng đầu hét lớn.

“Hyung, đau quá.”

Cậu tựa vào bờ vai YunHo, liên tục hít vào để thả lỏng thân thể, quả nhiên cảm khác khác hẳn đoạn giấy.

Cậu có thể cảm thấy phân thân của YunHo đang ở yên trong cơ thể cậu, ở bên trong đoạn giấy đã bị dồn nén vào tận sâu, nước từ bên trong cũng bắt đầu bị ứa ra, cái loại cảm giác này, rất kỳ lạ, nhưng cũng rất hạnh phúc.

YunHo bắt đầu chậm rãi rút ra.

“YunHo hyung... YunHo hyung.....A....”

Không thể kiềm chế, hoàn toàn không thể kiềm chế, chỉ muốn hét thật lớn, JaeJoong bị YunHo liên tục tấn công bịt chặt lấy miệng, nhưng tiếng kêu vẫn không kiềm được từ bên môi thoát ra.

Chương 8.

“Không......Không......A.....”

Khoái cảm vô tận từ phía sau truyền đến, JaeJoong run rẩy không thể nói được câu nào hoàn chỉnh, cũng không hiểu là do hưng phấn hay đau đớn, nước mắt từ mắt cậu chảy dọc xuống.

“Hyung.....A.... Đừng.......Đừng.....”

“Không muốn sao?”

YunHo nhấm nháp nước mắt trên gò má cậu, lại bắt đầu chậm rãi đâm vào.

“Hay là muốn nồng nhiệt hơn, bảo bối.”

“Ha.......A........”

Cần cổ JaeJoong ngập tràn sắc đỏ vì ngượng ngùng.

“Yun.......Đằng trước........Aaa...”

YunHo cười rộ lên.

“Nhưng mà chỉ làm phía sau, cũng có thể khiến cho phía trước của em được thỏa mãn đó.”

Anh dùng ngón tay chạm lên phân thân của JaeJoong.

“Nhìn nó giống như đã đói lắm rồi, vậy nên hãy ôm lấy anh đi... Bảo bối!”

YunHo từ tốn cắn lên lỗ tai cậu, nói ra những lời này, thân dưới trong phút chốc nhanh chóng không ngừng tiến sâu vào.

“A..... Hôn em....Hôn em đi.”

JaeJoong chà xát tóc YunHo, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào trong mắt YunHo, hai mắt đẫm lệ mơ màng, miệng cũng bắt đầu cong lên, tiếp nhận dục vọng từ phía sau liên tục truyền đến, muốn đem YunHo nuốt vào sâu hơn, muốn vĩnh viễn có thể ở cạnh nhau, rất muốn, muốn anh yêu mình một cách mãnh liệt tiến nhập sâu hơn nữa, khao khát... nụ hôn của anh.

“Đúng là một con yêu tinh...”

Câu nói tiếp theo bị nuốt trọn vào bờ môi, YunHo không thể nào kiềm chế được trước dáng vẻ mê người của cậu, ra sức đem bờ môi của cậu cuốn chặt trong miệng anh, cúi xuống dùng đầu lưỡi khiêu khích đôi môi nóng bỏng ẩm ướt của cậu, sau khi đảo quanh vài vòng, thì sục sâu khoang miệng cậu khéo léo dây dưa với đầu lưỡi. Thân dưới cũng không hề thả lỏng, liên tục ra vào trong mật huyệt.

“A... Umh...”

Những tiếng rên rỉ vụn vặt không ngừng vang lên đan xen hỗn độn những lời đang thốt ra.

“Khoan khoái không.... Bảo bối?”

YunHo cuối cùng cũng buông tha đôi môi của JaeJoong, xấu xa hỏi.

“Ư ư ư.... Sao lại hỏi ... vấn đề này? Em thấy... ngượng lắm... A..a...”

Giọng nói bởi vì đòn tấn công mạnh mẽ của YunHo mà chợt cất cao. Tiếng khóc bị tay chặn ngược trong miệng lại bật ra, trong nháy mắt JaeJoong đạt tới cao trào, cậu dùng tay che phủ lên đôi mắt, nước mắt vì hưng phấn men theo khóe mắt bị che khuất không ngừng chảy xuống.

“YunHo hyung... Anh tại sao lại có thể như vậy?”

YunHo kéo tay cậu, dùng bờ môi cọ lên mặt cậu, bật cười nói.

“Sao lại xấu hổ như thế?”

Trong mắt YunHo, JaeJoong vẫn luôn mang hình tượng là một cao thủ tình trường, hiện tại thấy cậu vừa hưng phấn vừa đỏ mặt thẹn thùng, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Nhưng thân dưới vẫn cảm thấy chưa đủ, anh nâng cao chân JaeJoong mở rộng rồi cuối cùng tăng tốc dồn sức đâm mạnh vào.

“A...”

JaeJoong khóc nghẹn khi YunHo đạt được cao trào, YunHo sau khi đã bắn ra dịch thể thì ngã xuống nằm lên người JaeJoong.

Đại não của YunHo hiện giờ trống rỗng, khoái cảm và hưng phấn vẫn còn chưa dứt, anh ôm JaeJoong không ngừng thở dốc.

JaeJoong đột nhiên khóc lớn... Dáng vẻ nhẹ nhàng khóc nức nở khiến người khác cảm thấy rất đáng thương! YunHo cứ tưởng là do cậu còn chưa hồi phục được sau khi ân ái mãnh liệt, nhưng trái lại cậu lại càng khóc lớn hơn, YunHo ngẩng đầu, vuốt vuốt cái mũi cậu.

“Sao vậy?”

JaeJoong sụt sịt, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, tựa vào đầu vai YunHo nói.

“Không muốn có thứ khác xen vào, chỉ muốn YunHo... Chỉ muốn YunHo thôi.”

Anh suy nghĩ hết nửa buổi mới sực nhớ vẫn còn đoạn giấy lưu lại trong cơ thể cậu, nên ôm JaeJoong nói.

“Anh còn tưởng cái gì nữa chứ ~ tự em dùng sức đẩy nó ra đi.”

YunHo rút ra khỏi cơ thể JaeJoong, ôm lấy cậu, YunHo lại cảm thấy ở thân dưới có một luồng nhiệt mới. JaeJoong cố gắng dùng sức đẩy đoạn giấy ra đến miệng huyệt, YunHo vươn tay cầm đoạn giấy được cuộn lại đã dính đầy chất lỏng màu trắng rút ra ngoài.

Đem đoạn giấy đã rút ra giơ trước mặt JaeJoong.

“JaeJoong của chúng ta... chỗ đó nuốt được rất nhiều.”

JaeJoong nghe đến đó thì lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhắm chặt hai mắt không nói lời nào. YunHo đột nhiên đem phân thân tiến nhập lại vào cơ thể cậu. JaeJoong hét một tiếng đau đớn, đột nhiên mở lớn mắt.

“Em nói chỉ cần một mình YunHo, nên bây giờ anh sẽ thỏa ý nguyện của em.”

YunHo vừa che phủ ánh mắt JaeJoong, miệng anh vừa cất tiếng.

“Có cảm thấy được anh không?”

Đáp lại anh là những tiếng rên rỉ liên tiếp.

YunHo kết hợp tư thế đó bế JaeJoong đứng dậy, sau đó xoay trở lại đầu kia của giường, sức nén của trọng lực khi đột ngột ngồi xuống khiến mọi nơi trong cơ thể cậu đều có cảm giác như bị cuốn vào độ sâu vô hạn, hai người đều không kiềm được hét lớn.

“YunHo hyung... A... Tuyệt quá... Thật kỳ lạ, em cảm thấy... thật ngượng...A... sâu quá.”

JaeJoong bị YunHo liên tục điên cuồng chuyển động bên trong, cố gắng ôm lấy cổ của anh, hy vọng có thể tìm được cách dung hòa được hưng phấn khoái cảm trong cơ thể, và cái cảm giác kỳ lạ này. Cậu yêu YunHo, cho nên trong lòng còn tồn tại một cảm giác vô cùng thỏa mãn.

JaeJoong bị YunHo khiêu khích bên dưới, lại một lần nữa phóng thích, YunHo thở gấp bật cười, mạnh mẽ nhanh chóng tiến vào... Muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu lúc không thể kiểm soát được bản thân, gương mặt xinh đẹp lúc thất thần...

Dư vị cao trào vẫn chưa tan đi, YunHo cảm thấy thật sự rất mệt, bọn họ đã làm ba lần rồi. Anh nhẹ khép mắt lại, cái đầu nhỏ của JaeJoong tựa vào lồng ngực YunHo, dáng vẻ rất nhu thuận.

“YunHo hyung... Em làm tình nhân của anh, có được không?”

Cái miệng nhỏ nhắn của JaeJoong nói.

“Không cần anh phải chịu trách nhiệm đâu.”

YunHo thật sự không thể tìm ra được lý do nào để cự tuyệt cậu, anh đã sớm nhận ra mình có một loại tình cảm kỳ lạ đối với người con trai vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này, sau đó lại không thể kiềm được muốn hiểu rõ biết nhiều hơn về cậu.

“Umh...”

YunHo khẽ ngân dài một tiếng. JaeJoong hiểu được, đây cũng có nghĩa là anh đã đồng ý rồi.

...

Nửa đêm


Di động đặt ở trên giường của JaeJoong không ngừng reo lên, lóe lên luồng ánh sáng xanh, may mắn là, ở chế độ im lặng. JaeJoong nhìn gương mặt đang ngủ của YunHo ở bên cạnh, ấn máy nghe điện thoại.

“YooChun... Em chờ anh một chút, anh đến ngay đây.”

JaeJoong lách mình đi vào phòng tắm, nhanh chóng tẩy sạch dấu vết ân ái, thay một bộ quần áo rồi quay lại phòng ngủ, từ trong ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khóa đi tới bên giường.

Cậu khẽ cười.

“Từ hôm nay trở đi, chính thức trở thành tình nhân rồi.”

Nhẹ nhàng liếm lên dấu hôn trên miệng của YunHo.

“Tình nhân của em, Jung YunHo.”

Đem khuyên chìa khóa móc vào ngón áp úp tay phải của YunHo. Rồi rời khỏi phòng ngủ.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét