Nhà kho

3.8.12

Quá khứ chỉ là quá khứ, nhưng mình vẫn muốn nắm giữ.



Hôm nay mọi người lại lập thêm một cái group khác, kèm theo lý do có 2 người đã bỏ cuộc chơi rồi...

Tự nhiên thấy buồn đến mức không diễn tả được, cái khoảng nức mình đã nhận ra từ lâu, nhưng vẫn im lặng, ai cũng biết rồi lựa chọn im lặng như chưa từng có gì thay đổi, nhưng cũng đến một lúc phải đối mặt với thực tế...

Rồi mình nhận ra, cái khoảng nứt giữa bọn mình vốn dĩ với không phải hai người, mà là giữa bọn mình đối với nhau. Mình nói rồi, con gái chơi với nhau thật phức tạp T^T, vốn dĩ con gái là vậy mà :-<, từ nhỏ đến lớn mình chỉ toàn chơi với con gái, bạn thân mình chỉ có con gái, mình gần như không thể nói chuyện thoải mái với bất cứ thằng con trai nào :|, như kiểu mình sợ phải bước vào cái thế giới mà mình cho là quá khác biệt với mình ấy.

Mình nhận ra cứ mỗi lần mình nghĩ là cái hạnh phúc đó sẽ kéo dài, cái tình bạn lâu dài đó sẽ được giữ mãi thì sẽ bắt đầu có rạng nứt, mình sẽ bắt đầu bị đẩy dần đẩy xa ra, hay phải nói là mình lựa chọn tách ra với những người bạn dần trở nên quá khác biệt thậm chí là lạ lẫm với mình. Những chuyện mình từng rất thoải mái khi chia sẻ với họ, những chủ đề mình từng rất hào hứng với họ bỗng nhiên trở thành một cái gì đó thật lố bịch khiến mình ngại phải nói chuyện, rồi mình chọn cái im lặng, dần tách mình khỏi họ.

Năm chuyển cấp năm cấp 2 lên cấp 3 là lần đầu tiên, và có phải lúc này là lần thứ hai ?

Mình từng rất vui vẻ, rất thoải mái, ban đầu là hai đứa bạn thân từ năm cấp hai, rồi lại chơi với hai đứa bạn thân với nhau năm cấp 3, rồi một đứa nữa lúc bước vào đại học. Cười nhiều thế nào, đi chơi vui vẻ thoải mái thế nhau để rồi giờ có thật nhiều lời khách sáo lạnh nhạt với nhau.

Mình cũng giận hai người kia, nhưng mình cũng quý trọng những lúc đã từng vui vẻ với nhau, nhưng rồi bạn chỉ thốt ra một câu, hai người đã bỏ cuộc chơi rồi, del cái group kia đi, mình thấy hụt hẫng thế nào, bọn mình dần không còn hạp sở thích với nhau như lúc trước nữa, có khi nào rồi bạn sẽ chọn cách quên mình như vậy không.

Những người bạn từng lớn lên, học cùng mình từ còn nhỏ tý rồi đến mẫu giáo, tiểu học, rồi cấp hai, đến bây giờ vẫn còn chơi và liên lạc với nhau, chỉ có riêng mình là như chưa từng tồn tại giữa họ. Hôm nọ tình cờ thấy facebook của họ, nhìn cách họ vẫn thân thiết với nhau, lưỡng lự một hồi rồi vẫn chọn là không kết bạn. Chắc có lẽ là người còn nhưng không phải là cảnh cũ nữa rồi.

Hiện tại mình đứng giữa hai phe, mình là trung gian bên này nói qua ta bực mình mỗi lần nói chuyện với hắn nữa rồi, bên kia đáp lại ta chán hắn cứ lơ tụi mình lắm rồi. Và mình thì muốn nói mình dần thấy xa lạ với cả hai bên, tin mình đi, trước kia mình từng thoải mái thế nào, thì bây giờ mình cảm thấy thật gượng gạo, những thứ mình từng đùa vui lúc trước đều không dám nói ra vì sợ mích lòng một ai. Rồi có lẽ cũng gần đến lúc mình sẽ tách rời với cả hai bên.

Chắc có lẽ mình là kiểu người khó mà gắn bó lâu dài.

Có những thứ đã trôi qua thật đẹp, và mình vẫn muốn giữ lấy, khó mà xóa bỏ được.

Mình vốn dĩ là đứa cố chấp vậy đó :-<.

Kết lại chỉ muốn thở dài, ôi chuyện con gái chúng mình :-<.