Nhà kho

30.6.12

Edit tự sướng [8]


Mỗi lần đọc tên Heo Moon Moon là thấy mắc cười quá, tên Trung Quốc hay là rứa "Hứa Văn Văn", qua bên Hàn nó thành thể loại heo mặt trăng ri đây =)).

Ôm cây đợi thỏ.


Chương 15.


“Không lẽ không mời em ngồi xuống sao? Em đói lắm rồi đó...”

Nhẹ nhàng thốt ra mấy lời này, lông mày hơi cau lại.

“Ngồi đi.”

Jung YunHo nói.

“Em muốn dùng món gì?”

Đưa tay vẫy vẫy một nhân viên phục vụ, cầm thực đơn đưa cho JaeJoong.

JaeJoong liếc nhìn qua thực đơn, gọi ra một dãy tên món ăn, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào YunHo.

“Gọi nhiều thế này...”

Cầm thực đơn đưa lại cho nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh, bật cười, không ngoài ý muốn khiến cho người đàn ông Ý phải đỏ mặt.

Ánh mặt YunHo hơi tối sầm lại, phất phất tay ý bảo lui ra, người phục vụ cúi đầu, lui ra ngoài.

Không khí bữa ăn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cảm giác như thể chỉ cần có ai đó động đậy thì sẽ phát nổ khiến cho gương mặt Heo Moon Moon có chút bối rối.

“JaeJoong, trước đây một thời gian dài tôi có biết đến anh, ở trường học anh rất nổi tiếng đấy.”

Cô thăm dò nói ra những lời này.

“Thật vậy sao? Bọn họ nói gì về tôi vậy? Người đẹp lạnh lùng của khoa quản trị, hay là vài điều thú vị khác...”

Đôi môi anh đào đỏ hồng vẽ thành một nụ cười.

“Mọi người ai cũng nói anh là người đẹp nhất trường, ngay cả ngôi sao nổi tiếng cũng không thể so với anh.”

Heo Moon Moon đắn đo nói.

JaeJoong lại càng cười rạng rỡ hơn.

“Tuy là... Tôi không thích người ta nói mình xinh đẹp, nhưng mà, nếu so với cô thì đẹp đến đâu nhỉ? Cô thấy trong chúng ta ai...”

Ngưng lời một chút nhìn về phía YunHo, khe khẽ nói tiếp.

“So với nhau ai đẹp hơn nhỉ...”

Đưa tay nhịp nhịp lên mặt bàn. Nở nụ cười quyến rũ, thu hút sự chú ý của rất nhiều người đang dùng cơm xung quanh.

“Cái này...”

Đối diện với một người ghê gớm và muốn gây sự như JaeJoong, Heo Moon Moon nhất thời cảm thấy nghẹn lời, nhìn có vẻ muốn cầu cứu YunHo đang ngồi bên cạnh không nói gì.

“JaeJoong! Em đừng ồn ào nữa!”

Cuối cùng anh cũng mở miệng.

JaeJoong cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, câu đầu tiên anh nói lại là trách móc mình.

“Em làm ồn gì chứ?”

Thấy nhân viên phục vụ đem đồ ăn đến.

“Em chỉ muốn ăn cơm thôi mà! Đi lâu như vậy đói bụng quá.”

Cầm mấy dĩa thức ăn trên tay mỗi món đều ăn một ít, sau đó để lại lên bàn, gương mặt làm ra vẻ thất vọng.

“Tiếc quá, ở đây món nào cũng không hợp khẩu vị của em, hơn nữa hình như em quấy rầy hai người hẹn hò rồi, chắc là phải đi tìm nhà hàng khác để ăn thôi.”

Không thèm nhìn đến Heo Moon Moon đang vô cùng ngạc nhiên và gương mặt càng lúc càng xanh lét của Jung YunHo, JaeJoong quăng lại mấy câu rồi đứng lên.

“Thật xin lỗi không ở lại tiếp được rồi.”

“Đồ ăn của các anh.. thật khó ăn.”

JaeJoong nhìn nhân viên phục vụ mới nãy.

“Lần sau nhớ chú ý một chút.”

Cậu thản nhiên đi về phía trước, hơn nữa trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười mê người, thình thoảng lại lướt nhìn xung quanh.

Làn da trắng hơn cả tuyết, những sợi tóc đen mềm mại phủ bên mặt, tuy rất cao nhưng vì rất ốm nên vẫn khiến cho người khác có cảm giác rất muốn kéo cậu đến bên cạnh để bảo vệ. Chân mày nơi khóe mắt vô cùng phong tình, nếu như đôi mắt đá đen mà dao động đảo qua, không muốn bị thu hút cũng khó.

Cậu mặc một cái áo khoác mỏng màu nâu giản dị, móc khóa chỉ kéo đến bên dưới, cổ áo phanh rộng, nhìn xuyên qua áo khoác có thể thấy được áo ba lỗ màu đen bên trong. Ở phần cổ có thể thấy rõ một mảng lớn da thịt lộ ra. Kiểu ăn mặc này... Thật sự không thích hợp với nhà hàng cao cấp tao nhã như vậy, nhưng bởi vì đó là cậu, nên không khiến người khác cảm thấy không phù hợp.

Có người đàn ông không sợ chết đưa danh thiếp cho cậu, nếu là bình thường nhất định cậu sẽ chửi cho một trận. Nhưng bây giờ lại không muốn làm như vậy, cậu đưa tay nhận danh thiếp.

“Nếu có thời gian tôi sẽ liên lạc với anh...”

Che miệng nở nụ cười.

“Gặp lại sau...”

Rất nhiều người mới nãy không đủ can đảm bày tỏ với người đẹp bây giờ bắt đầu hối hận đứng dậy.

Jung YunHo ngồi tại chỗ thấy hết nhất cử nhất động của cậu, cái nĩa ăn trong tay gần như bị bóp chặt lại.

Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, nước mắt đã rơi xuống, ý chí mạnh mẽ thể hiện trong nhà hàng mới nãy trong phút chốc sụp đổ. Tại sao khi thấy cảnh đó cậu lại cảm thấy đau lòng như vậy. Bọn họ có quan hệ yêu đương nam nữ, hẹn hò là chuyện hết sức bình thường, không phải chính mình vốn cũng biết bọn họ cặp kè với nhau đó sao?

Tình nhân... tình nhân, chỉ là tình nhân mà thôi... Tại sao em lại yêu anh như vậy, yêu đến mức dâng hiến hết tất thảy mọi thứ của mình, cứ nghĩ là đã nắm giữ được anh, nhưng lúc đó vẫn cảm thấy được chúng ta thật xa cách. JaeJoong trên đường đi rất nhanh, vừa đi vừa lấy tay ra sức chà xát nước mắt trên khuôn mặt mình cho hả giận, nhưng nước mắt cũng không nghe lời, không ngừng tuôn trào ra từ bên trong mắt...

“Đừng khóc... JaeJoong đừng khóc...”

Cậu không ngừng tự nói với chính mình, rốt cuộc dừng chân, ngồi xổm xuống mặt đường.

“Đừng yêu anh ấy nữa...”

Nhưng trong lòng đau khổ như thể bị thứ gì đó cào xé, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, chỉ cần hít sâu một hơi thì cảm giác như thể đã đến ngày tận thế, giày xé đau đớn trong lòng.

Không còn kịp nữa rồi, tình yêu dành cho Jung YunHo đã ngấm sâu vào tận xương tủy, nếu không thể yêu anh, trừ phi Kim JaeJoong cậu từ nay về sau không còn tồn tại. Nếu như vẫn còn cậu- Kim JaeJoong, tình yêu này sẽ còn tiếp tục chi phối hết mọi hành động.

JaeJoong đứng lên, lau sạch nước mắt trên mặt. Chậm rãi đi về nhà, nếu không thể không yêu anh, thì chỉ còn cách chấp nhận tình cảnh khó xử bây giờ, làm tình nhân của anh...


Không khí ấm áp trong phòng ăn mới nãy cũng đã không còn nữa, YunHo đặt nĩa ăn trong tay xuống, cảm thấy có lỗi nói với Heo Moon Moon.

“Thực xin lỗi, anh không có tâm trạng ăn hết được, để anh đưa em về.”

Mặc vào áo khoác treo ở lưng ghế.

“Lần sau chúng ta sẽ đi lại.”

Tâm trạng không tốt vì bị Kim JaeJoong làm loạn mới nãy.

Anh không hiểu tại sao JaeJoong lại cư xử như vậy, lúc đầu cũng chỉ bảo là làm tình nhân, nhưng lại nói rõ không cần anh chịu trách nhiệm. Hai người ở bên nhau cũng chỉ là để giải quyết nhu cầu mà thôi, JaeJoong như vậy, không giống người mà anh đã quen.


Chương 16.


Từ cuộc chia tay không mấy vui vẻ ở nhà hàng đêm hôm đó, YunHo đã mấy ngày không nói chuyện với JaeJoong. Công ty vốn rất lớn, chuyện cần anh đi xử lý nhiều đến mức không đếm được. Hơn nữa JaeJoong không còn giống như thời gian trước dùng đủ mọi cách kiếm đủ cơ hội để được gặp anh, hoặc đốc thúc anh ăn cơm đúng giờ.

Jung YunHo có một loại cảm giác rất kỳ lạ đối với JaeJoong. Lúc bọn họ ở bên nhau rất hợp ý nhau như thể đã quen nhau từ rất lâu rồi, ở bên nhau không hề cảm thấy chút gì xa lạ. JaeJoong chẳng những vô cùng có mị lực, mà còn là người rất hợp cạ với anh. Lúc thì ngây thơ bướng bỉnh, lúc thì dịu dàng quan tâm. Trước kia vốn dĩ là do JaeJoong thay đổi quan hệ của hai người họ trở thành tình nhân, cho nên anh mới không suy nghĩ nhiều về chuyện bọn họ rốt cuộc là đang sắm vai diễn gì trong cuộc sống của nhau. Nhưng mà... Nếu anh vì mối quan hệ với JaeJoong mà chia tay với người bạn gái ba năm của mình, chưa nói đến chuyện giới tính của bọn họ, chỉ nghĩ đến chuyện chia tay với Heo Moon Moon vì một người mới quen được mấy tháng, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Heo Moon Moon là một cô gái rất tốt, điểm ấy Jung YunHo biết rất rõ, mang phong cách của một cô gái đẹp cổ điển, hơn nữa đối xử với ai cũng rất lễ độ, từ trước đến giờ đều luôn biết nghĩ cho người khác, rất ít khi dè dặt hay xa cách với mọi người. Ba năm trước lúc nhìn thấy cô thật ra không hề có cảm giác rung động, chỉ là cảm thấy ở cái thời đại con gái toàn người hống hách ngang ngược, một cô gái điềm tĩnh như vậy quả là rất hiếm có. Ngay cả chuyện anh theo đuổi cô, cũng là nhờ bạn tốt giật dây sau lưng mà thành. Nếu vì JaeJoong mà chia tay cô như vậy, quả thật rất có lỗi với cô.

Ngày đó rõ ràng là Kim JaeJoong nổi ghen, có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng sao có thể giấu diếm được ánh mắt của YunHo được chứ, khuôn mặt cậu trắng bệch. Hơn nữa tỏ vẻ ta đây không sao đi khỏi nhà hàng, nhưng lại để quên mũ trên ghế. Từ hôm đó đến giờ, chiều nào đi làm cũng thấy những cô gái ăn mặc quyến rũ khác nhau, hoặc là mấy tiểu thư nhà giàu lái xe đến trước cửa công ty đón JaeJoong. JaeJoong là đàn ông, hơn nữa là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn phụ nữ, trước kia anh cũng từng được lĩnh giáo rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy mấy cảnh đó, nếu như nói mình không thấy khó chịu, thì thật sự là lừa gạt bản thân mà thôi, xem ra tình cảm dành cho JaeJoong không còn chỉ là đơn giản đơn thuần nữa rồi.

Jung YunHo thở dài một hơi, bây giờ không lo nghĩ công việc bận rộn, mà lại phân tâm nghĩ đến chuyện này, không thể tập trung tinh lực. Xem ra quả thật nên để ý làm rõ tình cảm của mình. Nhưng nhiệm vụ trước mắt bây giờ là làm cho JaeJoong hết giận.

Tiếng gõ cửa làm cắt ngang dòng suy tư của anh.

“Mời vào!”

Cau mày gọi người tiến vào.

Sara rải bước giày cao gót đi tới.

“Jung tổng, Shim lão tiên sinh có việc tìm anh.”

“Umh, nhanh mời ông ấy vào.”

Không lâu sau câu nói đó, Shim KukWi tiến vào bên trong.

“Ha ha~~”

Ông hào sảng cười lớn.

“YunHo, hôm nay bác lại đây thăm mấy đứa nhỏ kia xem bọn nó làm việc thế nào, bọn nó không gây rắc rối gì cho con đó chứ?”

Mặc dù JaeJoong đang gây rắc rối lớn cho anh, nhưng trước mặt bác Shim cũng không thể hiện ra.

“Đương nhiên là không rồi ạ, bọn họ ai cũng rất giỏi, nếu bọn họ đồng ý ở lại làm việc tại công ty con, con rất sẵn lòng ký kết với bọn họ.”

Chân thành khen ngợi tinh thần làm việc của bọn họ, xét trên phương diện thành quả công việc, đúng là bọn họ làm việc đều rất xuất sắc.

“Bác biết là chúng nó sẽ không làm mất mặt trường đâu mà, như vậy đi, gọi chúng nó lên đây một chút, lâu rồi không có gặp, cả ngày không có ai ở bên cạnh ồn ào huyên náo thật có chút không quen.”

YunHo gọi điện thoại kêu Sara tiến vào.

“Gọi bốn người bọn họ đến văn phòng Tổng giám đốc một chút, nói bác Shim tìm bọn họ có việc.”

Có thể gặp mặt JaeJoong, nói không chừng đây là cơ hội tốt.

Một lát sau người bắt đầu lục đục kéo tới, JaeJoong là người cuối cùng bước vào, YunHo thất vọng nhận ra cậu không thèm nhìn đến mình dù chỉ một cái.

“Bác ơi, nhớ con không?”

Vừa đi vào đã bắt đầu nghịch ngợm vô đối.

“Không có tụi mình bên cạnh làm loạn, nhất định bác buồn lắm, ha ha, em nói có đúng không, YooChun?”

“Thằng nhỏ này, sao đã đi làm rồi mà tính cách vẫn không thay đổi vậy hả?”

Shim KukWi  nhìn JaeJoong bất đắc dĩ nói.

Trong khoảng thời gian ngắn phòng làm việc trở nên náo nhiệt lạ thường, JaeJoong vẫn đặc biệt vui vẻ, nói đặc biệt nhiều, tuy nhiên điều duy nhất khiến YunHo cảm thấy thiếu sót chính là, vẫn không hề để ý đến anh. Điều khiến anh cảm thấy kỳ quái hơn là, Cho HyoRim không tham gia vào cuộc nói chuyện đang rất náo nhiệt này, rất nhiều lần YunHo phát hiện ra cô đang nhìn mình. Mà Jin Gyeol cũng rất kỳ quái, bình thường là một cô gái nói rất nhiều hôm nay lại im lặng lạ thường, thỉnh thoảng là dùng ánh mắt phức tạp nhìn JaeJoong.

“JaeJoong với YooChun này, hôm nay sau khi hết giờ làm đến nhà bác chơi đi, lâu rồi cũng không tới mà, ChangMin nó rất nhớ mấy đứa đó, đúng lúc hôm nay nó có ở nhà.”

Shim KukWi ngừng một chút rồi nói tiếp.

“YunHo cũng đi cùng đi, về nước lâu như vậy rồi, con vẫn chưa gặp lại ChangMin mà, biết là con bận rộn nhiều việc, nhưng mà vẫn còn trẻ mà, có bận mấy cũng phải biết nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe đó!”

“Nó á, nó mà nhớ con sao? Chắc nhớ nhất là đồ ăn con làm thôi, lần đó con đi nó chỉ biết chăm chăm nhìn đồ ăn của con, còn không thèm liếc nhìn con một cái, nếu nhớ YooChun thì còn tin được.”

JaeJoong khinh thường nói, ra vẻ ta đây hiểu quá rõ con người Shim ChangMin mà.

YooChun buồn cười gõ gõ đầu cậu.

Làm cho mọi người đều bật cười. YunHo vươn tay nhìn đồng hồ.

“Bây giờ cũng gần hết giờ làm rồi, hay là chúng ta đi luôn bây giờ đi?”

“Vậy cũng được, bây giờ cũng gần đến giờ ăn cơm rồi.”

Shim Kuk Wi tỏ vẻ đồng ý.

Đi vào bãi đỗ xe, JaeJoong không chút do dự ngồi vào xe YooChun, YunHo ánh mắt tối sầm lại, haizz, quả thật đúng là đang giận dỗi mà.

26.6.12

Edit tự sướng [7]


Ôm cây đợi thỏ.

Chương 13.


JaeJoong phì cười.

“Đồ ngốc... YunHo là đồ ngốc.”

Càng lúc càng cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. Nhẹ nhàng xoay người ôm lấy YunHo.

“Chỉ cho làm một lần thôi đó, sau đó em muốn nấu ăn cho YunHo nếm thử chút tay nghề của em, em hiếm khi nấu cơm lắm đó!”

YunHo gian xảo nói.

“Chỉ cần JaeJoong không cầu xin làm thêm lần nữa... Thì chúng ta chỉ làm một lần thôi, ha ha.”

JaeJoong đỏ mặt.

“Đồ hư hỏng, anh tưởng em giống anh không bao giờ thấy thỏa mãn hả?”

Căm giận cắn cắn môi.

“Vậy thì rốt cuộc là ai, vì muốn làm chuyện đó với anh, dùng đến cả thủ đoạn chuốc thuốc vậy? Anh vẫn không biết là... “

JaeJoong dùng miệng chặn ngang lời của YunHo.

“Không cho nói, không cho nói.”

Tình yêu của JaeJoong dành cho YunHo, không biết đã sâu sắc đến thế nào rồi, không cần nói ra... Hôn môi là đủ rồi.

YunHo lần mò đem quần JaeJoong kéo xuống, ngọn đèn lập lòe mờ ảo, chiếu rọi lên gương mặt mơ màng JaeJoong càng khiến cậu trở nên quyến rũ hơn. Anh nghiêng người ngồi lên ghế sô pha, đặt chân lên trên, sau đó kéo JaeJoong lại ngồi lên đùi anh, kề sát nơi thân dưới.

Anh ôm lấy JaeJoong từ đằng sau, không nhìn thấy rõ gương mặt JaeJoong, anh chợt cắn lên phần sau tai JaeJoong, người cho người đang nằm trong lòng bất chợt run rẩy.

“Yun...”

Giọng điệu rời rạc thoát ra từ miệng JaeJoong.

YunHo giữ chặt lấy tay JaeJoong, kéo đến bao bọc lấy phân thân JaeJoong.

“Cả hai chúng ta cùng nhau làm.”

Cúi đầu thì thầm những lời thế này khiến cậu cảm thấy tim đập mạnh xấu hổ.

JaeJoong nhắm mắt lại, để mặc cho YunHo đang dùng tay mình bao bọc lấy phân thân của chính mình. Động tác của anh rất dịu dàng, cảm giác ấm áp bao trùm lấy cơ thể khiến bản thân cảm thấy lưu luyến, cảm xúc từ nơi thân dưới khiến cậu rung động, đây... cũng xem như là thủ dâm sao? Làm chuyện này ngay trước mặt anh, cảm giác thật bối rối và dâm loạn.

Cũng tốt, bây giờ làm ở tư thế này YunHo chỉ có thể nhìn thấy đằng sau của mình chứ không thể thấy được sắc mặt. JaeJoong vừa thầm nghĩ thật may mắn, vừa lún sâu vào cơn khoái cảm vô tận.

Kỹ thuật của YunHo rất thành thục, ban đầu kéo tay cậu chậm rãi nhẹ nhàng chà xát, sau khi cậu đã không còn dè dặt với mấy động tác của mình nữa, YunHo ở sát bên bắt đầu kích thích nhiều hơn, hoặc là chạm nhẹ vào quả cầu nhỏ, hoặc là chà xát phần đỉnh.

“Thật là đẹp... JaeJoong đã cứng lên rồi, thấy thoải mái không?”

Câu nói của YunHo khiến JaeJoong ngượng đến mức muốn đánh anh một cái, có thể cảm giác được YunHo đang nhìn mình chăm chú, mặt JaeJoong lại càng đỏ hơn. Đưa tay chỉ vào chỗ kín của YunHo, nổi giận nói.

“Anh cũng đâu tốt đẹp gì? Dâm tặc!”

YunHo nhoẻn miệng cười.

“Bởi vì nơi đó nhớ JaeJoong mà.”

JaeJoong nghe câu đó xong thì nhắm chặt mắt không thèm để ý đến anh nữa.

JaeJoong tăng tốc độ di chuyển của tay lên, nhiệt độ truyền từ bàn tay của YunHo khiến cậu cảm thấy tim đập mạnh hơn.

“Ư... A....”

Thét lớn bắn ra chất dịch màu trắng, JaeJoong xụi lơ dựa vào lòng YunHo.

“Ừm, JaeJoong tích trữ được nhiều quá.”

Giờ bàn tay bị dính phải chất dịch trắng lên, YunHo đùa giỡn nói.

“Anh cũng muốn làm cho... JaeJoong, đứng lên...”

Nhìn chất dịch dính trên tay mình, YunHo bắt đầu dò xét cái huyệt nhỏ ở phía sau JaeJoong, JaeJoong vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị mới nãy nên vẫn chưa hoàn hồn. Nhanh chóng bôi trơn và mở rộng, YunHo kéo dây khóa đưa mình tiến nhập vào cơ thể JaeJoong.

“Ư.... Đau....”

Làm nũng đứng lên, JaeJoong cắn lên đôi môi mịn màng ra sức mở rộng cơ thể cho YunHo tiến vào.

“YunHo hyung, nhẹ một chút.... đừng...”

YunHo vất vả chịu đựng, giữ nguyên tư thế này hôn lên cổ JaeJoong.

“Ngoan... Thả lỏng đi nào...”

Giọng điệu rõ ràng đan xen chút ngấm ngầm chịu đựng. Rốt cuộc toàn bộ đã đi vào, YunHo bắt đầu đẩy mạnh.

“A.........A.......”

Bởi vì cơ thể phải ngồi ở tư thế dang rộng bị sát nhập từ sau lưng, JaeJoong rất khó giữ thăng bằng cho chính mình, cậu chỉ có thể dựa vào đôi tay đang ôm ngang eo của YunHo để chế ngự không để mình rớt xuống sô pha. YunHo vẫn liên tục đẩy mạnh về phía trước, JaeJoong không kiềm được hét lớn.

“YunHo hyung.... Chậm lại.... ô ô ô...”

Nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, JaeJoong phát hiện mỗi lần ân ái với YunHo cậu đều bật khóc. Cậu cũng không hiểu được tại sao mình lại trở nên yếu đuối như vậy, tuyến lệ chưa bao giờ hoạt động mạnh như vậy, dường như chỉ cần một kích động nhỏ cũng khiến cậu rơi nước mặt đầy mặt. Kỳ thật cậu cũng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ đau buồn và sa lầy vì cậu của YunHo.

“Em.... A...Yun... Đổi.....tư thế.........a...”

JaeJoong vất vả mới nói được đầy đủ những lời này. YunHo nghe xong thì giữ nguyên trạng thái hiện tại ôm JaeJoong đến nơi ghế sô pha, để tựa vào phía trên sau đó anh tiếp tục mạnh mẽ tiến sâu vào. JaeJoong bám chặt lấy chỗ tựa giữ thăng bằng cho cơ thể, tiếp nhận những đợt tấn công liên tiếp của YunHo, không ngừng nhả ra những tiếng rên rỉ mê người.

“A....Yun.....”

Ánh mắt cậu mờ mịt xoay đầu lại nhìn chăm chú YunHo đang vận động kịch liệt phía sau mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bị YunHo giữ chặt lấy, miệng hung hăn cắn lên. Tiếng rên rỉ tràn ra bên khóe miệng bị chặn lại, JaeJoong cam chịu phát hiện phần phân thân vừa mới phát tiết của mình lại cứng lên. Bàn tay YunHo lần mò tiến tới cầm lấy phân thân, cúi đầu mỉm cười.

“Lại hưng phấn rồi... JaeJoong của chúng ta... thật là dễ thương”

Ôm lấy JaeJoong đặt lên trên thảm, càng dễ dàng tiến nhập hơn. YunHo như thể muốn hòa làm một với JaeJoong hung hăng đâm mạnh vào, muốn nghe tiếng cậu rên rỉ, muốn nghe tiếng thét không thể nào kiềm chế của cậu, muốn thấy ánh mắt như muốn khóc của cậu, muốn nhìn thấy cậu vì không kiềm được tiếng hét mà cắn chặt lấy môi. Muốn nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn phóng túng của JaeJoong, cho nên mỗi lúc như vậy, phải mạnh mẽ... Mạnh mẽ ôm lấy cậu, yêu thương cậu...

Chương 14.


Màn che uốn lượn trong gió, YunHo cảm giác làn gió mát nhẹ thổi mà tỉnh dậy. Nghiêng đầu im lặng chăm chú ngắm nhìn người nằm bên cạnh, hơi thở nhẹ thoảng phả lên gương mặt của YunHo, đưa tay mơn trớn lên đôi môi hồng mềm mại của cậu, đôi lông mày thanh tú nhưng chút gì đó mạnh mẽ, làn da trắng nõn gần như có thể thấy rõ từng mạch máu, YunHo nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.

“JaeJoong...”

Anh chống tay lên một bên giường, cẩn thận ngồi dậy, không muốn quấy rầy người còn đang say ngủ, hơn nữa tướng ngủ rất ngọt ngào, thoạt nhìn khiến cho anh tâm tình thấy rất thoải mái. Đêm qua hai người ở phòng khách vận động kịch liệt trên ghế sô pha chắc đã khiến JaeJoong mệt lắm rồi, trước đó vẫn còn ồn ào muốn làm cơm cho ăn để rồi cuối cùng không làm được gì... YunHo nghĩ đến đó trên miệng bất giác nở một nụ cười.

Anh xuống giường đi về phía phòng tắm, đầu tiên phải tắm rửa đã. Dự định là mình làm xong hết thảy rồi mới đánh thức JaeJoong. Đột nhiên trong phòng ngủ truyền đến tiếng động. YunHo lau qua mặt rồi định ra ngoài xác nhận xem đúng là cậu đã dậy hay chưa, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, JaeJoong dụi mắt đi vào. YunHo xuyên thấu qua tấm gương trước mặt nhìn thấy cậu. Dáng vẻ mởi ngủ dậy của JaeJoong, lơ mơ đáng yêu, khiến cho người ta có cảm giác rất muốn yêu thương cậu.

“Yunnie...”

Giọng nói mơ màng bật ra từ miệng cậu, YunHo đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, JaeJoong từ đằng sau ôm lấy anh, đầu kề sát lên lưng anh.

“Em cứ tưởng là anh đi rồi...”

Tủi thân chết đi được.

“Vì muốn để em ngủ thêm một chút nữa nên mới không đánh thức em dậy.”

YunHo xoay người qua chỗ khác, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cậu.

JaeJoong nhoẻn miệng cười.

“YunHo hyung... Em muốn cạo râu cho anh.”

Cậu mỉm cười ngọt ngào, vươn tay sờ lên mặt YunHo.

“A~ đâm trúng tay rồi!”

Dáng vẻ ngạc nhiên cũng rất dễ thương.

YunHo kéo tay cậu đến bên miệng hôn lên đó.

“Umh, hôm nay để JaeJoong cạo dùm anh, em làm cho nhanh đó, không thì cả hai chúng ta đều đi làm muộn mất.”

JaeJoong gần như nhảy lên trên bàn rửa mặt, kiếm một nơi sạch sẽ không dính nước rồi ngồi xuống, nghênh ngang vươn tay về phía YunHo.

“YunHo, lại đây.”

Trong lời nói có chút làm nũng, vì bàn rửa mặt khá là cao, cho nên độ cao của hai người bây giờ xấp xỉ nhau, JaeJoong nhìn YunHo một hồi lâu.

“Đồ ngốc YunHo, còn đứng đó làm gì vậy?”

Cậu cầm lấy lọ bọt trên bàn, trét lên mặt YunHo.

“Umh! YunHo như vậy nhìn thật dễ thương!”

Cắn lên mũi YunHo một cái.

“Còn dễ thương hơn tối qua nữa.”

YunHo từ từ tiến vào giữa hai chân JaeJoong, không thèm để ý đến những lời nói hươu nói vượn của cậu. JaeJoong kẹp chặt YunHo ở đằng trước mình.

“Ha ha~ Không được cử động nữa!”

Chính mình còn cười lớn hơn.

Một hành động rất bình thường, nhưng qua tay JaeJoong lại trở nên rất mập mờ, cậu giữ chặt lấy đầu YunHo, cẩn thận cạo sạch râu cho anh.

“YunHo như thế này... thật là đẹp trai...”

Ánh mắt dường như bị mê luyến nhẹ nhàng nhìn lướt qua gương mặt anh, JaeJoong nhích sát người liếm liếm khóe môi của YunHo, sau đó chuyển qua phía tai anh.

“Umh... Lần sau dùng loại bọt này để bôi trơn được không?”

Bản thân không kiềm được cười gian xảo.

YunHo kịch liệt hôn cậu.

“Tiểu yêu tinh, lúc nào cũng không thành thật được một chút, bây giờ có muốn dùng liền không? Dù sao đối với anh cũng không thành vấn đề.”

Ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Em có vẻ muốn làm lắm rồi đó, chẳng lẽ cả đêm qua vẫn chưa đủ?”

JaeJoong từ trên bàn nhảy xuống, chạy ra khỏi phòng tắm.

“Hừ, em sẽ không để anh làm đâu, nhanh lên chút đi, lỡ lát nữa chúng ta đi làm muộn thì sao? Anh đừng có trừ bớt tiền lương của em đi đấy...”

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất sửa soạn xong mọi thứ, ngồi trên xe rời khỏi nhà JaeJoong đi đến công ty... Hai người bọn họ không hề phát hiện, lúc bọn họ rẽ xe ra khỏi giao lộ có xe YooChun ở đó. YooChun nhìn về hướng bọn họ rời đi, rồi nhìn lại bữa sáng vẫn còn nóng hổi mình vừa mới mua, trong lòng có một loại cảm giác thất bại mình chưa từng biết đến.


Buổi chiều năm giờ.

Tiếp tục một ngày vừa bận rộn vừa vui vẻ, hết giờ làm JaeJoong từ chối lời mời của nhiều người, quyết định một mình đi dạo phố mua vài bộ quần áo. Không đi cùng với Jung YunHo, bởi vì thật sự hai người chỉ là tình nhân của nhau, thật sự không có lý do gì mà phải báo cáo hết mọi chuyện.

Cậu nhanh chóng chiến đấu từ cửa hàng này qua cửa hàng khác, càn quét những mẫu quần áo thịnh hành nhất trong mùa xuân năm nay. Bởi vì vóc dáng rất đẹp, cho nên đi đến đâu là tỏa sáng đến đó. Không thích những ánh mắt xa lạ phiền phức chỉa vào mình, JaeJoong kéo thấp mũ cầm lỉnh kỉnh đồ, đi tìm một chỗ ăn cơm.

Ven đường của một nhà hàng Ý có đỗ một chiếc xe rất quen thuộc, là của Jung YunHo, cậu nghĩ thầm trong bụng. Nhân tiện đi ngang qua nhà hàng kia xem thử, chắc làm anh ấy đang bàn chuyện làm ăn gì ở đó. Kết quả cảnh tượng thấy được lại khiến máu cậu đông lại, đứng yên bên ngoài không hề động đậy.

Jung YunHo và Heo Moon Moon... Bầu không khí của nhà hàng rất thích hợp cho việc- hẹn họ. YunHo dịu dàng mỉm cười với Moon Moon, sau đó vươn tay vén một sợi tóc của cô...

Trên khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng. Cậu đẩy cửa nhà hàng kia tiến vào. Không để ý tới nhân viên phục vụ tại cửa đang thân thiện chào hỏi cậu.

Cậu nhanh chân đi đến trước bàn của YunHo và Moon Moon.

“Jung tổng giám đốc, có duyên quá, em đang định ăn cơm ở đây, không ngờ lại tình cờ gặp hai người.”

Cậu nở nụ cười, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, xinh đẹp dị thường. Ánh mắt chuyển hướng, nhìn Heo Moon Moon nói.

“Jung tổng, anh không muốn giới thiệu một chút sao? JaeJoong rất muốn làm quen với người đẹp này đó.”

Giọng điệu ngả ngớn làm Heo Moon Moon run người.

Mặc dù bọn họ học cùng trường, lời đồn đãi về cậu cô cũng nghe được không ít, như là đệ nhất mỹ nhân của trường, là người rất giỏi giao thiệp. Nhưng gặp nhau đối diện nói chuyện thì vẫn là lần đầu tiên. Cậu nhìn gần thế này còn khiến người ta còn cảm thấy đẹp hơn cả ngắm nhìn từ xa, làn da hoàn hảo gần như không chút tỳ vết.

Người con trai này... Sẽ khiến tất cả con gái đều phải ghen tỵ.

“Xin chào, tôi là Heo Moon Moon của khoa Nhân văn, bạn gái của Jung YunHo.”

JaeJoong hấp háy mắt.

“Kim JaeJoong của khoa quản trị kinh doanh, rất vui vì được quen cô, hiện tại đang là nhân viên làm việc dưới quyền của bạn trai cô.”

Cậu liếc mắt nhìn Jung YunHo, không có biểu hiện gì.

“Không lẽ không mời em ngồi xuống sao? Em đói lắm rồi đó...”

Nhẹ nhàng thốt ra mấy lời này, lông mày hơi cau lại.

Heo Moon Moon bỗng nhiên cảm thấy bối rối không rõ nguyên do, Kim JaeJoong mang đến một loại cảm giác rất áp bách.


25.6.12

Edit tự sướng [6]


Edit tới mấy đoạn H là nổi hết da gà da vịt =)), sến không đỡ được =)), thích làm mấy đoạn cute hơn =)).

Ôm cây đợi thỏ.

Chương 11.


Con gái lúc rảnh rỗi thường làm cái gì? Đặc biệt là mấy nữ sinh đại học. Bingo! Đáp án là! Cho HyoRim và Jin Gyeol đang làm hai chuyện này- Đó chính là đi dạo phố và tám nhảm.

Rộn ràng náo nhiệt đi trên đường, hai người đứng cùng một chỗ quả thật là tạo thành một khung cảnh tươi đẹp.

“Chán quá đi... Mấy ngày rồi tớ không gặp được JaeJoong, haizz, có khi vẫn còn học ở trường lại tốt, ít nhất ngày nào cũng có thể thấy mặt, cậu nói xem sao JaeJoong lại bận rộn như vậy chứ? Hơn nữa lại có vẻ rất thân thiết với mấy nữ đồng nghiệp cùng phòng.”

Jin Gyeol  chau mày thở dài.

Cho HyoRim vẻ mặt khinh thường.

“Tớ nói sao cậu không tiến bộ được chút nào vậy? Cậu nói là cậu đã theo đuổi theo anh ta được mấy năm rồi, từ hồi năm nhất đại học đến giờ cũng gần bốn năm, cậu đạt được kết quả gì nào? Lúc đó người đó vốn rất tầm thường, sao cậu lại để ý đến vậy.”

“Cậu thì biết cái gì chứ? Cái này gọi là định mệnh, dù là lúc đó JaeJoong còn rất thô kệch, nhưng tớ đã nhìn ra vốn dĩ anh ấy là một mĩ nam tử rồi!”

Jin Gyeol không tỏ ra thua kém.

“Còn cậu thì sao~ Lúc còn đi học lúc nào cũng chỉ chăm chăm mà học, nên không thèm yêu đương, dù nhiều người theo đuổi như vậy cậu vẫn mảy may không thèm để ý, giờ thì sao? Đã đi làm rồi, vẫn không có tin tức gì à?”

Cho HyoRim im lặng một lúc không nói năng gì, cô ngẩng đầu liếc nhìn Jin Gyeol một cái rồi cắn cắn môi.

“Tớ... Hình như tớ thích... Jung YunHo...”

Mấy từ sau cùng không thể nghe rõ.

Jin Gyeol kích động gần như nhảy cẫng lên.

“Không thể nào! Cậu để ý Jung tổng sao ?!”

Thấy  xung quanh có vài người quay đầu lại nhìn bọn họ, thì nhỏ giọng lại.

“HyoRim, sao cậu với cao quá như vậy chứ? Với lại anh ta là bạn trai của Heo Moon Moon, Heo Moon Moon không phải là bạn thân lớn lên từ nhỏ với cậu sao?”

“Dù sao đây cũng là sự thật, tớ cũng không còn cách nào thay đổi, chẳng lẽ tớ lại mặc kệ để hạnh phúc của tớ bay đi sao? Trước kia tớ không muốn yêu đương là bởi vì gia cảnh của tớ quá tầm thường, chỉ lo cho tớ đến trường cũng không dễ dàng rồi, sao tớ lại có thời gian để mà yêu đương được chứ? Người theo đuổi cũng không có ai có đủ tiêu chuẩn tớ thích, tớ bây giờ thế nào? Hiện tại Jung YunHo vừa tốt lại đầy đủ tiêu chuẩn, sao tớ lại không thế thích anh ấy được chứ?”

“Nhưng anh ta là bạn trai của Heo Moon Moon mà?”

“Tớ có cái gì không bằng Heo Moon Moon sao?”

Cho HyoRim hét lớn.

“Lúc trước tớ biết cậu ấy có một người bạn trai đi du học, tớ chưa từng gặp mặt thì sẽ không có ý kiến gì, bây giờ Jung YunHo đang hiển hiện ngay trước mặt tớ, tớ muốn có người ở ngay trước mặt mình, không phải là hoang tưởng! Cũng không phải đang nằm mơ! Tại sao tớ không thể theo đuổi nắm bắt lấy hạnh phúc của mình được chứ?”

“...”

“Vả lại chỉ cần vẫn chưa kết hôn với Heo Moon Moon, người về tay ai vẫn chưa biết trước được.”

Cho HyoRim  chậm rãi nói.

“HyoRim, chúng ta có thể không bàn tới chuyện này nữa được không? Cậu thử ngẫm nghĩ lại xem có thể theo đuổi được hay không. Bên kia có cái siêu thị, tớ muốn vào mua một chai dầu gội đầu.”

Nói xong thì dắt Cho HyoRim đi vào.

Hai người vừa câu được câu mất tán gẫu với nhau, vừa đứng chọn hàng hóa trên kệ. Đột nhiên, Cho HyoRim im bặt, Jin Gyeol cảm thấy kỳ lạ, xoay lại hỏi.

“Có chuyện gì vậy, sao không đi tiếp nữa?”

Cho HyoRim chỉ vào khu hàng rau quả, ánh mắt trầm hẳn.

“Jung YunHo và Kim JaeJoong.”

Jung YunHo và Kim JaeJoong đều mặc áo sơ mi dài tay, thoạt nhìn cả hai giống như sinh viên bình thường. Bởi vì bề ngoài và vóc dáng cao ráo, nên thu hút được ánh nhìn của rất nhiều người.

Jin Gyeol theo hướng mắt của cô cũng đã nhìn thấy, lập tức hét lớn chạy tới.

“JaeJoong! JaeJoong!”

JaeJoong đang cười nói với YunHo, nghe thấy tiếng gọi của cô thì xoay lại nhìn.

“Hây ya, có duyên quá ~ sao bọn em cũng ở đây vậy?”

“JaeJoong... Mấy ngày rồi không được gặp anh, nhớ anh quá ~ Hôm nay đã có thể gặp thật vui quá ~ Jung tổng cũng ở đây ạ.”

Jin Gyeol cười hì hì chào hỏi hai người bọn họ.

Cho HyoRim chậm rãi đi tới, mỉm cười nhìn YunHo và JaeJoong.

“Xin chào Jung tổng ~ chào JaeJoong, không ngờ ở đây cũng gặp được hai người.”

Jin Gyeol nói.

“JaeJoong, em không biết anh và Jung tổng thân nhau như vậy đó, hai người đang cùng nhau đi siêu thị à?”

Tuy là Cho HyoRim thấy bình thường đầu óc Jin Gyeol không được sáng sủa cho lắm, nhưng lúc mấu chốt cũng hỏi được vấn đề cô cũng đang rất thắc mắc.

JaeJoong liếc mắt nhìn YunHo một cái, kéo kéo quần áo của anh.

“Anh á hả, vốn đã quen YunHo hyung rồi, cũng lâu rồi. Lúc đó anh ấy cũng ăn mặc như vầy, umh, YunHo của chúng ta thật rất đẹp trai.”

Nhịn không được bật cười.

“Nhìn như vậy thật trẻ trung và đẹp trai.”

YunHo mặc dù không biết tại sao JaeJoong lại nói quen anh từ bốn năm trước, nhưng vẫn nghe theo lời cậu mà gật đầu. Jin Gyeol kêu lên.

“A đúng rồi! Hồi năm nhất bọn em có tổ chức buổi chia sẻ kinh nghiệm học tập hình như là có mời đàn anh đến, em nhớ ra rồi! Lần đó HyoRim cậu có việc bận nên không đến được.”

JaeJoong nở nụ cười.

“Uh! Anh quen YunHo từ lúc đó đấy. Anh mời hyung ấy đến nhà anh ăn cơm anh nấu, cho nên bọn anh đi siêu thị, đúng không hyung?”

Liếc Jung YunHo một cái rồi nói.

“Vậy bọn em cứ đi tiếp đi, bọn anh mua đủ rồi, ngày mai gặp ở công ty nhé!”

Dắt YunHo đi thanh toán tiền.

Jin Gyeol đang định nói tiếp, lại bị Cho HyoRim kéo tay lại.

“Vâng, bọn anh cứ đi trước đi ~ Em và  Gyeolie còn đi tới chỗ này nữa, gặp lại sau!”

Không thèm để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Jin Gyeol, HyoRim vội nói. Xoay người kéo cánh tay của Jin Gyeol, đi đến một khu khác.

JaeJoong và YunHo cầm thức ăn đến quầy thu ngân thanh toán tiền, hai người cười đùa rất vui vẻ. HyoRim giật lấy bình sữa tắm Jin Gyeol đang cầm trên tay, đặt bừa lên một kệ hàng, rồi lôi cô đi theo YunHo và JaeJoong.

“Cậu đang làm gì vậy? Sao lại hành động kỳ quặc như vậy?”

Jin Gyeol bị HyoRim lôi mạnh kéo đi về phía trước, liền giãy dụa.

“Không lẽ cậu không thấy hai người bọn họ rất kỳ lạ sao? Nhất định trước kia bọn họ không hề quen nhau, bằng không với tính cách của JaeJoong, ngày đó lúc giới thiệu làm quen với chúng ta, anh ta sao lại tỏ ra hờ hững như vậy?!"

Jin Gyeol ngừng giãy dụa nói.

“Cậu muốn làm gì?”

“Theo dõi hai người bọn họ, xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”

Cho HyoRim quả quyết nói ra những lời này, bám theo JaeJoong và YunHo đi ra khỏi siêu thị.


Chương 12.


Cho HyoRim cố gắng hạn chế thấp nhất tiếng động phát ra từ đôi giày cao gót cô mang đang dậm lên mặt đường mà bám theo sau YunHo và JaeJoong, Jin Gyeol không lay chuyển được cô cũng đành bám theo.

Hai người đằng trước nghiễm nhiên không nhận ra phía sau có hai cái đuôi bám theo, vẫn còn đùa giỡn qua lại. JaeJoong vẫn kéo lấy tay phải của YunHo, tay trái YunHo đang cầm những thứ mua được ở siêu thị, hai người vẫn nói chuyện rất vui vẻ, JaeJoong thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn YunHo cười cười. Bởi vì YunHo và JaeJoong ăn mặc rất giống sinh viên bình thường, hơn nữa trời cũng đã bắt đầu sẩm tối nên không có mấy người chú ý lắm. Hai người đi sát cạnh nhau tung ta tung tăng trên đường.

“JaeJoong, cái cô bé Cho HyoRim mới nãy, hồi đi học là một người thế nào?”

YunHo hỏi.

JaeJoong ánh mắt trầm xuống, không thèm trả lời, rút tay khỏi YunHo một mình đi nhanh về phía trước.

“JaeJoong...”

Đuổi theo kéo lấy ống tay áo cậu.

“Em làm sao vậy?”

Dáng vẻ xinh đẹp muốn vùng khỏi sự lôi kéo của anh, cúi đầu cả người vùng mạnh về phía trước. YunHo nhận ra sự kỳ lạ, dùng sức giữ lấy cánh tay của cậu, kéo ngược về. JaeJoong cúi đầu một lúc, lúc ngẩng đầu lên lại thì trong đôi mắt đã sớm bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, đôi môi mịn màng đang bị cậu ra sức cắn.

“Jung YunHo, không ngờ anh lại là người như vậy, thấy gái đẹp liền dao động. Hèn gì anh lại lên giường với em...”

Giọng nói hung tợn bị chặn lại bởi nụ hôn phớt qua của YunHo.

YunHo cúi đầu, cười hì hì nhìn cậu.

“JaeJoong, em đừng có trẻ con như vậy chứ,  chẳng qua anh thấy cô ta có vẻ hơi kỳ lạ thôi mà, chứ có ý gì đâu. JaeJoongie của chúng ta sao lại dễ ghen như vậy? Lại đây, để cõng em nào.”

Nói xong thì ngồi xổm xuống ngoắc ngoắc JaeJoong đi tới.

JaeJoong nghiêng nghiêng đầu, không khách sáo nhảy phốc lên, thì thầm bên tai YunHo.

“Em tức giận đó, ai bảo anh dám để ý gái đẹp, ai bảo anh để ý gái đẹp!”

Dường như vẫn còn phẫn nộ tiếp tục cấu véo lên lưng YunHo. Sau đó cọ cọ vào cổ anh.

JaeJoong lúc ghen như vậy thật là dễ thương mà, YunHo đưa tay giữ lấy mông JaeJoong, chậm rãi đi về hướng nhà JaeJoong.

Cho HyoRim bám theo phía sau mặt cũng đã đổi sắc, lúc cô nhìn thấy cúi đầu khẽ hôn lên môi JaeJoong, thì cô thật sự không biết mình phải đối mặt thế nào với chuyện hoang đường thế này.

Đi đến cửa nhà, JaeJoong từ trên lưng YunHo nhảy xuống đợi anh lấy khóa cửa. Đột nhiên ánh mắt lóe sáng, bỗng chốc trên môi nở nụ cười gian tà. Sau khi YunHo đã mở cửa sân trong xong, JaeJoong từ đằng sau ôm lấy eo YunHo, di chuyển vào trong nhà.

Lúc YunHo định lấy chìa khóa mở cửa nhà trong, JaeJoong đột nhiên kéo kéo tay áo anh.

“Umh, hyung...”

Âm cuối khẽ ngân cao giọng đan xen nụ cười gian xảo.

“Em vẫn còn giận, cho nên phạt hyung phải hôn em ở đây.”

Ánh đèn ven đường từ xa chiếu rọi đến, khiến không gian xung quanh càng trở nên mông lung, JaeJoong hơi ngửa đầu nhìn anh, trong mắt có tia sáng dao động, trên môi mang theo chút khiêu khích thích thú, trắng nõn đầy cám dỗ.

YunHo cúi đầu cười lớn.

“Đồ ngốc em đừng có hối hận đó...”

Dùng sức kéo JaeJoong qua bịt kín miệng cậu. Đôi môi nhẹ nhàng cọ xát môi JaeJoong, vươn đầu lưỡi tiến vào, tay ôm lấy eo JaeJoong kéo về hướng mình, hai người bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, xen lẫn hương vị tình sắc. Đầu lưỡi quét qua hàm răng trong khoang miệng, hai người thân mật trao đổi nước bọt qua lại với nhau, trong thời gian ngắn có chút say đắm. JaeJoong cảm thấy khó thở, rời môi ra khỏi. Hai người tựa trán vào nhau thở mạnh.

JaeJoong si ngốc bật cười.

“YunHo thật đẹp trai...”

Sau đó nâng môi tiếp tục nụ hôn vừa rồi. YunHo vừa lấy chìa khóa vừa đụng chạm môi JaeJoong, nói.

“Umh... Bảo bối, chúng ta đi vào rồi tiếp tục.”

Cho HyoRim và Jin Gyeol từ đằng xa thấy hết cảnh tượng này, mặt mũi trắng bệch, HyoRim cắn môi cười lạnh.

“Gyeolie, xem ra cả hai chúng ta đều thất tình rồi. Tại sao tớ vừa mới thích thứ gì, thì liền bị người khác đoạt đi mất vậy?”

Mấp máy miệng.

“Nhưng mà chắc chắn là tớ sẽ không buông tha đâu!”

Cô kiên quyết nhìn chăm chăm vào hai người đang đứng ở cửa nhà, lạnh lùng nói. Jin Gyeol đứng bên cạnh cô cũng không còn biết phải nói gì nữa, JaeJoong ah... Sao lại có thể đả kích cô như vậy chứ?


Đôi môi dính chặt lấy nhau giống như không thể tách rời, YunHo chật vật mãi mới đem chìa khóa cắm vào ổ khóa, đem cánh cửa rắc rối này mở ra, bật đèn tường làm sáng căn phòng khách mờ tối, rồi ôm lấy JaeJoong tiến về phía cái sô pha lớn ở phòng khách.

JaeJoong đương nhiên biết rõ, ở bên ngoài sân nhìn xuyên qua cánh cửa sắt là có thể thấy được cảnh tượng cậu và YunHo hôn nhau. Cho HyoRim, cô muốn đấu với tôi sao, e là còn hơi sớm đấy. Cô là bạn của Heo Moon Moon, như vậy đối với tôi càng thêm có lợi.

Đem JaeJoong đặt lên ghế sô pha, đem thân mình bao phủ cắn cắn lên mũi cậu. JaeJoong bật cười.

“Thật sự phải làm sao? Chúng ta còn chưa ăn cơm nữa đó...”

Lời nói bị chặn trên đầu môi.

YunHo vừa hung hăng nắm lấy nụ hoa trước ngực cậu, vừa oán trách nói.

“Ăn cơm gì chứ... Tối nay anh muốn ăn em... Ghét nhất là bị JaeJoong đối xử thế này. Lần nào cũng bị làm cho phát hỏa, rồi sau đó lại giả bộ nói không muốn làm.”

JaeJoong bị anh vuốt ve đụng chạm mà rên rỉ ra tiếng, trên mặt cũng hồng lên hiện rõ dục vọng.

“A... Yun... Đừng sờ chỗ đó...”

“Muốn có JaeJoong... Rất cần có  JaeJoong...”

YunHo vừa thì thầm, vừa xoa nhẹ lên phân thân của JaeJoong.

JaeJoong phì cười.

“Đồ ngốc... YunHo là đồ ngốc.”

Càng lúc càng cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. Nhẹ nhàng xoay người ôm lấy YunHo.



24.6.12

Và em đã yêu ;_________;



Trời baby uke, đẹp trai quá, cười cute quá, dễ thương quá ;-;, sáng rực cả cái video ;_____;.

Edit tự sướng [5]


Tâm trạng vẫn đang cực kỳ tệ hại ="=, aaaaaaaaaaaaa

Ôi trời ơi nó chán ="""""=.

Làm tới đâu đọc lại tới đó, ôi điên xừ nó rồi, câu cú lủng củng =)), thôi cũng kệ =)).

Ôm cây đợi thỏ.

Chương 9.

Khép lại cửa phòng ngủ, JaeJoong hít một hơi sâu rồi đi xuống, cảm giác xung quanh vẫn còn phảng phất hơi thở của YunHo. Mở cửa sân thì thấy YooChun đang tựa vào thành xe, yên lặng nhìn cậu, ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn ở đuôi xe khiến cho YooChun càng có vẻ mờ ảo.

JaeJoong tâm tình bình tĩnh sải bước ngồi vào ghế phó lái, YooChun theo sau ngồi bên cạnh cậu, khởi động ô tô.

“JaeJoong hyung, anh mới khóc à?”

YooChun thoáng nhìn qua JaeJoong, ngờ vực hỏi. Hơn nữa miệng mồm cũng rất mắm muối.

“Anh lại mang phụ nữ về nhà à?”

Hỏi ra những lời này trong lòng có hơi khựng lại.

“Không sợ  JunSu nổi giận sao?”

Nhưng vẫn tỏ vẻ lãnh đạm.

“Đương nhiên là không phải đem phụ nữ về nhà rồi! Sao cậu có thể nghĩ oan cho hyung như vậy chứ?”

Chẳng qua lần này là mang đàn ông về thôi... Cũng không tính là nói dối. Cho nên khẩu khí càng tỏ ra chắc chắn. Cuối câu còn có hơi làm nũng, cậu biết chắc mỗi lần mình như vậy YooChun cũng đành bó tay.

“Nhanh lên xe khởi động rồi, sáng mai còn phải đi làm nữa đó ~ đừng vì cậu quen thân với Jung YunHo thì...#$%”

Lại bắt đầu lải nhải, YooChun nhìn JaeJoong dáng vẻ đáng yêu như vậy liền cười cười rồi đạp chân ga.

YooChun lấy áo khoác của mình phủ lên lưng ghế dựa.

“Anh ngủ một chút đi, lát nữa đến Incheon em sẽ gọi anh dậy.”


Tám giờ sáng.


Jung YunHo hiện giờ đang ngồi trong phòng làm việc. Chuyện ngày hôm qua anh dĩ nhiên nhớ rất rõ, anh đã quan hệ với Kim JaeJoong. Hơn nữa chuyện ai chuốc thuốc chỉ cần suy luận một chút cũng có thể đoán ra được, tại sao cậu lại vì muốn lên giường với anh mà phải dùng đến cả biện pháp chuốc thuốc như vậy, là vì thích anh, hay còn có mục đích nào khác, hay là cậu chỉ muốn đùa giỡn mà thôi?

Sáng sớm hôm nay khi YunHo tỉnh dậy thì không còn thấy JaeJoong bên cạnh, lúc YunHo vẫn còn đờ đẫn nghĩ đây chẳng qua là mộng xuân thôi thì phát hiện chùm chìa khóa nằm ở ngón áp út tay phải... Chìa khóa riêng của nhà JaeJoong, còn có đoạn giấy nhỏ nằm rơi trên mặt đất.

Anh cũng nghĩ đến Park YooChun, mình và JaeJoong lên giường, mà JaeJoong lại là người mà người bạn thân thiết nhất lúc nhỏ của mình thích, lúc trước không cần để ý đến rốt cuộc tình cảm mình dành cho JaeJoong là loại tình cảm gì, ít ra anh cũng không phải lo lắng mình phải đối mặt với YooChun như thế nào. Với lại JaeJoong... Từ lúc sáng đã không thấy bóng dáng đâu.

[Cậu ấy nói, hãy làm tình nhân của em. Mà mình cũng không mở miệng cự tuyệt]

Kỳ thật trong lòng đã bắt đầu xuất hiện một thứ cảm xúc bản thân không thể lý giải nổi. Có người nào đó có thể cho biết chuyện gì đang xảy ra không?

Sáng sớm hôm nay anh vừa đến công ty thì tới ngay bộ phận làm việc của JaeJoong, xem thử xem JaeJoong biến mất từ sáng sớm như vậy có phải là đến công ty hay không, tuy anh biết khả năng này rất thấp, nhưng anh ngồi làm việc trong văn phòng Tổng giám đốc mà tâm trí cứ không yên, cũng không thể bình tĩnh mà xem hết các dự án hợp tác. Anh đứng lên, quyết định đến bộ phận tài vụ xem qua một chút.

Trong lúc thang máy đang đi xuống bộ phận tài vụ nằm ở tầng bốn, Jung YunHo lơ đãng nhìn về phía cửa sổ thì thấy một cảnh tượng khiến lòng anh quặn lại, YooChun từ trên xe bước xuống sau đó mở cửa xe cho JaeJoong, JaeJoong mỉm cười từ trong xe bước ra, trên người vẫn đang khoác áo khoác của YooChun.

“Hóa ra sau khi vui đùa với mình xong rồi thì lại đi hẹn hò với cậu ấy...”

Trong phút chốc, Jung YunHo không còn thấy chút áy náy nào với Park YooChun nữa, không biết từ lúc nào anh nắm chặt lấy tay mình. Anh hiểu được mình thật hớ hênh, thở dài một cái, không còn tâm tình nào mà đi đến bộ phận tài vụ nữa.

JaeJoong trở lại bộ phận của mình, mới tám giờ rưỡi, thật may là không bị muộn! Với lại đêm qua đi không lời tạm biệt, không biết bây giờ YunHo thế nào rồi. Nghĩ đến bây giờ đã có quan hệ tình nhân với nhau, thầm thấy thật vui vẻ.

“Hôm nay có cần viện cớ đi gặp anh ấy nữa không nhỉ?”

Đi vào văn phòng thì phát hiện các bà chị nhiều chuyện lại có cái gì đó không bình thường, hay là, có chuyện gì thú vị làm bọn họ kích động như vậy sao? Chẳng lẽ là vương tử Ấn Độ nhắm một ai trong số bọn họ? Hay không chừng là hoàng thân Ả Rập.

Chưa đợi cậu ngỏ lời muốn biết thì đã có người thần kinh hề hề chạy tới, bà chị ngồi đằng trước JaeJoong tỏ vẻ thần bí, khiến JaeJoong càng cảm thấy có hứng thú hơn.

“Có biết hôm nay ai tới đây không? A a a... Tại sao hôm nay mình không đi làm sớm một chút chứ? Nếu vậy đã có thể gặp được con người hoàn mỹ của lòng mình rồi... Ông trời ơi, sao ông có thể đối xử với con như vậy!”

Cô gào lớn với trần nhà.

“Chẳng lẽ không phải là thân vương Ả Rập, mà là Xiah JunSu?”

JaeJoong biết bà chị kia hâm mộ em trai mình điên cuồng, cũng không loại trừ trường hợp JunSu đến đây tìm cậu. Tất nhiên là cậu chưa nói với cô về mối quan hệ của mình với JunSu.

Vừa mới dứt lời đã bị độp ngược lại.

“JaeJoong ah, em đâu cần suy nghĩ tận đẩu tận đâu đến tận sao hỏa như vậy chứ?”

Bà chị kia xoa xoa thắt lưng đứng dậy.

“Với lại cậu là “áo bông nhỏ” tri kỷ của bọn chị ~ sao lại không hiểu tâm tư của mấy noona như vậy chứ?”

“Ô ô ô... Sao chị lại đánh em như vậy chứ?”

JaeJoong lại rống lên.

“Vậy ý chị bảo ai?”

“Vậy em thấy ở nơi này có ai là vương tử sáng giá ? Ai là con của chủ tịch ở chỗ chúng ta chứ? Người kia giống như bạch mã hoàng tử đẹp trai lại %&-“

“STOP! Là Jung YunHo!”

Nói ra cái tên.

Hứ, Jung YunHo là của tôi! Mấy người ai cũng đừng hòng giành được! (Đương nhiên mấy lời này chỉ có thể giấu trong lòng)

“Bingo! Trả lời đúng có thưởng! Lại đây để noona ôm một cái nào.”

Người này ngang nhiên sàm sỡ giữa thanh thiên bạch nhật. JaeJoong hết né sang trái rồi lại sang phải...

“Sáng hôm nay Rokkie may mắn đến sớm nhất, trong vòng nửa tiếng tổng giám đốc đã đến đây ba lần, lúc đầu cô ấy còn sợ đến mức không thể động đậy, cứ tưởng là đến xem tình hình của bộ phận chúng ta, sau đó dò hỏi, thì thấy tâm trạng của tổng giám đốc rất vui vẻ, nói cái gì mà tiện đường đi qua, có điên mới tin! Nhất định là để ý ai đó trong bộ phận của chúng ta rồi... Không biết ai lại may mắn như vậy, hây ya, ganh tỵ chết mất!”

JaeJoong trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ha ha, là đến tìm mình sao, a ha ha. Cậu cười gian tà suýt nữa tạo thành tiếng. Jung YunHo sao lại có thể dễ thương đến như vậy chứ?

Không những được đến Incheon ngắm mặt trời mọc, tâm trí cảm thấy thoải mái hơn, mà còn biết được bộ mặt XX của Jung YunHo, xem ra, hôm nay tâm trạng rất vui vẻ...

Chương 10.


Nguyên cả buổi sáng tâm trạng của JaeJoong vô cùng vui vẻ, cậu tự giễu cợt chính mình, chẳng lẽ đây chính là tâm trạng khi yêu của con trai hay sao? Cuối cùng cũng có quan hệ thân mật với người mình thích và tiếp cận trong bốn năm, tuy không thể coi là thành công, vì Jung YunHo vẫn chưa nói lời yêu cậu.

Cả sáng sớm cậu gần như đã nghĩ đủ mọi cách, nghĩ đến đủ mọi lý do có thể dùng để vào được văn phòng Tổng giám đốc gặp YunHo. May mắn là có một chuyện xảy ra, thư ký riêng của YunHo- Sara vì đi coi mắt mà xin nghỉ phép, cậu ngửa mặt nhìn trời cười lớn, coi như ông trời đối xử với mình không tệ, rốt cuộc lại nhận ra mấy noona trong văn phòng còn đang phấn khích hơn cả mình. Cho dù cậu dùng mọi thủ đoạn làm nũng hay nài nỉ, bọn họ vẫn không mảy may lay động, tranh nhau vào đưa tài liệu cho Jung YunHo.

“JaeJoongie, noona nói cậu thân là đàn ông sao lại đi tranh giành làm gì? Dù noona rất thương cậu, nhưng mà... Hạnh phúc của mình vẫn quan trọng hơn, cậu thấy có phải không?”

Một noona nói lời ẩn ý, trong lòng âm thầm ngờ vực, chẳng là JaeJoong cũng thích Jung tổng?

JaeJoong ngồi trong phòng làm việc buồn bực đứng ngồi không yên, may là hôm nay công việc cũng ít...

Kết quả là mấy noona xung phong đảm nhận việc ai cũng phấn khởi chạy đi, dường như nghĩ rằng mình chính là người trong lòng của Jung YunHo, sau đó một đoàn ủ rủ quay về, nghe bảo hôm nay tâm trạng Jung tổng rất khó chịu ~

Quả thật là đã hủy hoại hình tượng của anh từ trước đến giờ trong lòng phụ nữ, không hề dịu dàng chút nào, chọn ba bỏ bốn, vẻ mặt âm lãnh. Đây là nguyên văn lời của mấy noona đi đến văn phòng nói. Cũng do bên trong văn kiện có lỗi chính tả nên từng người một bị mắng, thêm nữa anh có vẻ không hài lòng với kế hoạch mới của phòng kế hoạch.

Bên trong phòng làm việc như thể đang bị một bóng ma bao phủ, chưa từng thấy hận Sara vì không có ở đây như vậy, ít nhất người làm bia đỡ đạn sẽ không phải là bọn họ. Rokkie trở thành mục tiêu công kích của mọi người, ai bảo cô nói hôm nay tâm trạng Jung tổng rất vui vẻ chứ?!

“Dù YunHo có nói mấy lời cay nghiệt, nhưng tôi vẫn thấy thật rất có cá tính a~”

Một người vẫn còn đam mê nói.

“Vậy cái kia để cô cầm lên nhé, cô cẩn thận coi chừng bị anh ấy đánh đấy, ha ha~”

Kết quả người kia lập tức sửa lời.

“Ha ha ~ tôi nói giỡn thôi mà, cô coi tôi có bạn trai rồi, như vậy cũng không hay ~ vậy nên hay là JaeJoong đem lên đi, là con trai, ít nhất nhất Jung tổng có bạo lực thì còn có khả năng chống cự.”

Dáng vẻ nịnh nọt.

“JaeJoong ah, cậu thấy đúng không?”

JaeJoong giả vờ trưng ra bộ mặt như thể mình không muốn, nhưng trong lòng thì vô cùng phấn khởi... Nhưng mà, sao tâm trạng anh lại khó chịu như vậy? Không phải lúc sáng vẫn còn vui vẻ lắm sao? Cầm văn kiện người ta đưa cho cậu đi đến văn phòng của Tổng giám đốc.

“Vào đi!”

Nghe tiếng gõ cữa, YunHo chỉ nói đúng một chữ. Đúng là tâm trạng có vẻ khó chịu thật ~ nghe thấy tiếng trả lời lạnh lùng,  JaeJoong đẩy cửa bước vào văn phòng.

YunHo cúi đầu đọc tài liệu trong tay, ai mới vào anh cũng không để ý, đằng nào thì nếu có chuyện thì người kia cũng sẽ tự động lên tiếng. Nhưng lạ là im lặng rất lâu, lúc anh thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn xem thử là ai đi vào mà không nói gì, thì bàn tay thả lỏng bên cạnh lại bị cầm lấy, cái cảm giác lành lạnh mềm mại khiến trái tim khẽ hẫng một nhịp.

JaeJoong đứng bên cạnh, cười cười nhìn anh. Không biết tại sao, bao nhiêu nỗi tức giận tích tụ nguyên cả sáng hôm nay bỗng chốc như được dịu đi một nửa. Anh ngẩn người nhìn JaeJoong đang chăm chăm nhìn mình. JaeJoong nhận ra anh có vẻ hơi kỳ lạ, càng cười rạng rỡ hơn.

“Này, Jung YunHo, em đẹp đến vậy sao?”

Giọng điệu trêu chọc, mắt khẽ chớp, dáng vẻ phong tình không lời nào diễn tả hết được.

YunHo nhíu mày, cảnh tượng thấy được sáng nay giống như một cái gai đâm sâu vào lòng anh, anh không thể hiểu rõ rốt cuộc mình muốn gì. Theo lý mà nói anh đáng lẽ phải cảm thấy áy náy với YooChun, nhưng anh lại có một cảm giác khác, không muốn thấy JaeJoong thân mật với YooChun.

JaeJoong giữ chặt lấy tay YunHo, nâng một chân băng ngang người YunHo, mở rộng hai chân ngồi lên đùi anh. YunHo cảm giác có hơi thở nhè nhẹ đang phả lên gò má mình, JaeJoong ôm lấy cổ YunHo, cằm tựa lên bờ vai của anh.

Bên tai truyền đến giọng cười của JaeJoong.

“Na~ Anh sao lại tức giận vậy? Sao lại khó chịu với những người đó như vậy?”

Kỳ thật trong lòng JaeJoong đã có đáp án rồi, chẳng qua là muốn xác nhận lại một chút, chung quy có giống như cậu nghĩ không, nếu đáp án là phải, thì thành công cũng chỉ cách mình vài bước nữa thôi.

YunHo chấn động, im lặng không trả lời. JaeJoong níu lấy cổ anh lắc lắc, chu môi nói.

“Hyung... Người ta và YooChun quả thật không có gì hết, nếu vì chuyện đó tức giận thì không đáng đâu.”

Cậu nhẹ nhàng cọ cọ vào bên mặt YunHo.

“Hôm qua tâm trạng YooChun không tốt, cho nên buổi chiều bọn em hẹn nhau đến Incheon ngắm mặt trời mọc thôi mà...”

Cậu thấy YunHo vẫn đang giữ im lặng, thở dài một tiếng.

“YunHo hyung, đừng giận em mà... Hay là thế này ~ em làm nô lệ của anh, có được không? Đang nói chuyện với anh đó ~”

Dùng ngữ điệu đáng yêu để nói chuyện.

YunHo vươn tay ôm lấy JaeJoong, từ từ siết chặt, đem cậu ôm chặt vào lồng ngực. JaeJoong nở nụ cười.

“Hết tức giận rồi sao?”

Ngừng một chút rồi nói tiếp.

“Yun, anh thật dễ thương, sao lại có thể dễ thương như vậy?”

YunHo bây giờ, không còn muốn suy nghĩ tiếp gì nữa... Rốt cuộc là có năng lực mạnh đến thế nào mà có thể làm thay đổi cảm xúc của anh như vậy. Chỉ là rất muốn ôm lấy cậu...

“Lúc YunHo nổi giận mọi người rất sợ đó, anh không biết lúc bọn họ đùn đẩy em lên gặp anh em vui thế nào đâu ~ Em rất muốn gặp YunHo, rất muốn gặp anh.”

YunHo khẽ than thở.

“Đối diện với JaeJoong... Anh dường như không thể tức giận được nữa.”