Mỗi lần đọc tên Heo Moon Moon là thấy mắc cười quá, tên Trung Quốc hay là rứa "Hứa Văn Văn", qua bên Hàn nó thành thể loại heo mặt trăng ri đây =)).
Ôm cây đợi thỏ.
Chương 15.
“Không lẽ không mời em ngồi xuống
sao? Em đói lắm rồi đó...”
Nhẹ nhàng thốt ra mấy lời này,
lông mày hơi cau lại.
“Ngồi đi.”
Jung YunHo nói.
“Em muốn dùng món gì?”
Đưa tay vẫy vẫy một nhân viên
phục vụ, cầm thực đơn đưa cho JaeJoong.
JaeJoong liếc nhìn qua thực đơn,
gọi ra một dãy tên món ăn, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào YunHo.
“Gọi nhiều thế này...”
Cầm thực đơn đưa lại cho nhân
viên phục vụ đang đứng bên cạnh, bật cười, không ngoài ý muốn khiến cho người
đàn ông Ý phải đỏ mặt.
Ánh mặt YunHo hơi tối sầm lại,
phất phất tay ý bảo lui ra, người phục vụ cúi đầu, lui ra ngoài.
Không khí bữa ăn đột nhiên trở
nên lạnh lẽo, cảm giác như thể chỉ cần có ai đó động đậy thì sẽ phát nổ khiến
cho gương mặt Heo Moon Moon có chút bối rối.
“JaeJoong, trước đây một thời
gian dài tôi có biết đến anh, ở trường học anh rất nổi tiếng đấy.”
Cô thăm dò nói ra những lời này.
“Thật vậy sao? Bọn họ nói gì về
tôi vậy? Người đẹp lạnh lùng của khoa quản trị, hay là vài điều thú vị khác...”
Đôi môi anh đào đỏ hồng vẽ thành
một nụ cười.
“Mọi người ai cũng nói anh là
người đẹp nhất trường, ngay cả ngôi sao nổi tiếng cũng không thể so với anh.”
Heo Moon Moon đắn đo nói.
JaeJoong lại càng cười rạng rỡ
hơn.
“Tuy là... Tôi không thích người
ta nói mình xinh đẹp, nhưng mà, nếu so với cô thì đẹp đến đâu nhỉ? Cô thấy trong
chúng ta ai...”
Ngưng lời một chút nhìn về phía
YunHo, khe khẽ nói tiếp.
“So với nhau ai đẹp hơn nhỉ...”
Đưa tay nhịp nhịp lên mặt bàn. Nở
nụ cười quyến rũ, thu hút sự chú ý của rất nhiều người đang dùng cơm xung
quanh.
“Cái này...”
Đối diện với một người ghê gớm và
muốn gây sự như JaeJoong, Heo Moon Moon nhất thời cảm thấy nghẹn lời, nhìn có
vẻ muốn cầu cứu YunHo đang ngồi bên cạnh không nói gì.
“JaeJoong! Em đừng ồn ào nữa!”
Cuối cùng anh cũng mở miệng.
JaeJoong cảm thấy trong lòng vô
cùng chua xót, câu đầu tiên anh nói lại là trách móc mình.
“Em làm ồn gì chứ?”
Thấy nhân viên phục vụ đem đồ ăn
đến.
“Em chỉ muốn ăn cơm thôi mà! Đi
lâu như vậy đói bụng quá.”
Cầm mấy dĩa thức ăn trên tay mỗi
món đều ăn một ít, sau đó để lại lên bàn, gương mặt làm ra vẻ thất vọng.
“Tiếc quá, ở đây món nào cũng
không hợp khẩu vị của em, hơn nữa hình như em quấy rầy hai người hẹn hò rồi,
chắc là phải đi tìm nhà hàng khác để ăn thôi.”
Không thèm nhìn đến Heo Moon Moon
đang vô cùng ngạc nhiên và gương mặt càng lúc càng xanh lét của Jung YunHo,
JaeJoong quăng lại mấy câu rồi đứng lên.
“Thật xin lỗi không ở lại tiếp
được rồi.”
“Đồ ăn của các anh.. thật khó
ăn.”
JaeJoong nhìn nhân viên phục vụ
mới nãy.
“Lần sau nhớ chú ý một chút.”
Cậu thản nhiên đi về phía trước,
hơn nữa trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười mê người, thình thoảng lại lướt
nhìn xung quanh.
Làn da trắng hơn cả tuyết, những
sợi tóc đen mềm mại phủ bên mặt, tuy rất cao nhưng vì rất ốm nên vẫn khiến cho
người khác có cảm giác rất muốn kéo cậu đến bên cạnh để bảo vệ. Chân mày nơi
khóe mắt vô cùng phong tình, nếu như đôi mắt đá đen mà dao động đảo qua, không muốn
bị thu hút cũng khó.
Cậu mặc một cái áo khoác mỏng màu
nâu giản dị, móc khóa chỉ kéo đến bên dưới, cổ áo phanh rộng, nhìn xuyên qua áo
khoác có thể thấy được áo ba lỗ màu đen bên trong. Ở phần cổ có thể thấy rõ một
mảng lớn da thịt lộ ra. Kiểu ăn mặc này... Thật sự không thích hợp với nhà hàng
cao cấp tao nhã như vậy, nhưng bởi vì đó là cậu, nên không khiến người khác cảm
thấy không phù hợp.
Có người đàn ông không sợ chết
đưa danh thiếp cho cậu, nếu là bình thường nhất định cậu sẽ chửi cho một trận.
Nhưng bây giờ lại không muốn làm như vậy, cậu đưa tay nhận danh thiếp.
“Nếu có thời gian tôi sẽ liên lạc
với anh...”
Che miệng nở nụ cười.
“Gặp lại sau...”
Rất nhiều người mới nãy không đủ
can đảm bày tỏ với người đẹp bây giờ bắt đầu hối hận đứng dậy.
Jung YunHo ngồi tại chỗ thấy hết
nhất cử nhất động của cậu, cái nĩa ăn trong tay gần như bị bóp chặt lại.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng,
nước mắt đã rơi xuống, ý chí mạnh mẽ thể hiện trong nhà hàng mới nãy trong phút
chốc sụp đổ. Tại sao khi thấy cảnh đó cậu lại cảm thấy đau lòng như vậy. Bọn họ
có quan hệ yêu đương nam nữ, hẹn hò là chuyện hết sức bình thường, không phải
chính mình vốn cũng biết bọn họ cặp kè với nhau đó sao?
Tình nhân... tình nhân, chỉ là
tình nhân mà thôi... Tại sao em lại yêu anh như vậy, yêu đến mức dâng hiến hết tất
thảy mọi thứ của mình, cứ nghĩ là đã nắm giữ được anh, nhưng lúc đó vẫn cảm
thấy được chúng ta thật xa cách. JaeJoong trên đường đi rất nhanh, vừa đi vừa
lấy tay ra sức chà xát nước mắt trên khuôn mặt mình cho hả giận, nhưng nước mắt
cũng không nghe lời, không ngừng tuôn trào ra từ bên trong mắt...
“Đừng khóc... JaeJoong đừng
khóc...”
Cậu không ngừng tự nói với chính
mình, rốt cuộc dừng chân, ngồi xổm xuống mặt đường.
“Đừng yêu anh ấy nữa...”
Nhưng trong lòng đau khổ như thể bị
thứ gì đó cào xé, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, chỉ cần hít sâu một
hơi thì cảm giác như thể đã đến ngày tận thế, giày xé đau đớn trong lòng.
Không còn kịp nữa rồi, tình yêu
dành cho Jung YunHo đã ngấm sâu vào tận xương tủy, nếu không thể yêu anh, trừ
phi Kim JaeJoong cậu từ nay về sau không còn tồn tại. Nếu như vẫn còn cậu- Kim
JaeJoong, tình yêu này sẽ còn tiếp tục chi phối hết mọi hành động.
JaeJoong đứng lên, lau sạch nước
mắt trên mặt. Chậm rãi đi về nhà, nếu không thể không yêu anh, thì chỉ còn cách
chấp nhận tình cảnh khó xử bây giờ, làm tình nhân của anh...
Không khí ấm áp trong phòng ăn
mới nãy cũng đã không còn nữa, YunHo đặt nĩa ăn trong tay xuống, cảm thấy có
lỗi nói với Heo Moon Moon.
“Thực xin lỗi, anh không có tâm
trạng ăn hết được, để anh đưa em về.”
Mặc vào áo khoác treo ở lưng ghế.
“Lần sau chúng ta sẽ đi lại.”
Tâm trạng không tốt vì bị Kim
JaeJoong làm loạn mới nãy.
Anh không hiểu tại sao JaeJoong
lại cư xử như vậy, lúc đầu cũng chỉ bảo là làm tình nhân, nhưng lại nói rõ
không cần anh chịu trách nhiệm. Hai người ở bên nhau cũng chỉ là để giải quyết
nhu cầu mà thôi, JaeJoong như vậy, không giống người mà anh đã quen.
Chương 16.
Từ cuộc chia tay không mấy vui vẻ
ở nhà hàng đêm hôm đó, YunHo đã mấy ngày không nói chuyện với JaeJoong. Công ty
vốn rất lớn, chuyện cần anh đi xử lý nhiều đến mức không đếm được. Hơn nữa
JaeJoong không còn giống như thời gian trước dùng đủ mọi cách kiếm đủ cơ hội để
được gặp anh, hoặc đốc thúc anh ăn cơm đúng giờ.
Jung YunHo có một loại cảm giác
rất kỳ lạ đối với JaeJoong. Lúc bọn họ ở bên nhau rất hợp ý nhau như thể đã
quen nhau từ rất lâu rồi, ở bên nhau không hề cảm thấy chút gì xa lạ. JaeJoong
chẳng những vô cùng có mị lực, mà còn là người rất hợp cạ với anh. Lúc thì ngây
thơ bướng bỉnh, lúc thì dịu dàng quan tâm. Trước kia vốn dĩ là do JaeJoong thay
đổi quan hệ của hai người họ trở thành tình nhân, cho nên anh mới không suy
nghĩ nhiều về chuyện bọn họ rốt cuộc là đang sắm vai diễn gì trong cuộc sống
của nhau. Nhưng mà... Nếu anh vì mối quan hệ với JaeJoong mà chia tay với người
bạn gái ba năm của mình, chưa nói đến chuyện giới tính của bọn họ, chỉ nghĩ đến
chuyện chia tay với Heo Moon Moon vì một người mới quen được mấy tháng, trong
lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Heo Moon Moon là một cô gái rất
tốt, điểm ấy Jung YunHo biết rất rõ, mang phong cách của một cô gái đẹp cổ
điển, hơn nữa đối xử với ai cũng rất lễ độ, từ trước đến giờ đều luôn biết nghĩ
cho người khác, rất ít khi dè dặt hay xa cách với mọi người. Ba năm trước lúc
nhìn thấy cô thật ra không hề có cảm giác rung động, chỉ là cảm thấy ở cái thời
đại con gái toàn người hống hách ngang ngược, một cô gái điềm tĩnh như vậy quả
là rất hiếm có. Ngay cả chuyện anh theo đuổi cô, cũng là nhờ bạn tốt giật dây
sau lưng mà thành. Nếu vì JaeJoong mà chia tay cô như vậy, quả thật rất có lỗi
với cô.
Ngày đó rõ ràng là Kim JaeJoong
nổi ghen, có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng sao có thể giấu diếm được ánh
mắt của YunHo được chứ, khuôn mặt cậu trắng bệch. Hơn nữa tỏ vẻ ta đây không sao
đi khỏi nhà hàng, nhưng lại để quên mũ trên ghế. Từ hôm đó đến giờ, chiều nào đi
làm cũng thấy những cô gái ăn mặc quyến rũ khác nhau, hoặc là mấy tiểu thư nhà
giàu lái xe đến trước cửa công ty đón JaeJoong. JaeJoong là đàn ông, hơn nữa là
một người đàn ông vô cùng hấp dẫn phụ nữ, trước kia anh cũng từng được lĩnh
giáo rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy mấy cảnh đó, nếu như nói mình không thấy khó
chịu, thì thật sự là lừa gạt bản thân mà thôi, xem ra tình cảm dành cho
JaeJoong không còn chỉ là đơn giản đơn thuần nữa rồi.
Jung YunHo thở dài một hơi, bây
giờ không lo nghĩ công việc bận rộn, mà lại phân tâm nghĩ đến chuyện này, không
thể tập trung tinh lực. Xem ra quả thật nên để ý làm rõ tình cảm của mình. Nhưng
nhiệm vụ trước mắt bây giờ là làm cho JaeJoong hết giận.
Tiếng gõ cửa làm cắt ngang dòng
suy tư của anh.
“Mời vào!”
Cau mày gọi người tiến vào.
Sara rải bước giày cao gót đi
tới.
“Jung tổng, Shim lão tiên sinh có
việc tìm anh.”
“Umh, nhanh mời ông ấy vào.”
Không lâu sau câu nói đó, Shim
KukWi tiến vào bên trong.
“Ha ha~~”
Ông hào sảng cười lớn.
“YunHo, hôm nay bác lại đây thăm
mấy đứa nhỏ kia xem bọn nó làm việc thế nào, bọn nó không gây rắc rối gì cho
con đó chứ?”
Mặc dù JaeJoong đang gây rắc rối
lớn cho anh, nhưng trước mặt bác Shim cũng không thể hiện ra.
“Đương nhiên là không rồi ạ, bọn
họ ai cũng rất giỏi, nếu bọn họ đồng ý ở lại làm việc tại công ty con, con rất
sẵn lòng ký kết với bọn họ.”
Chân thành khen ngợi tinh thần
làm việc của bọn họ, xét trên phương diện thành quả công việc, đúng là bọn họ
làm việc đều rất xuất sắc.
“Bác biết là chúng nó sẽ không
làm mất mặt trường đâu mà, như vậy đi, gọi chúng nó lên đây một chút, lâu rồi
không có gặp, cả ngày không có ai ở bên cạnh ồn ào huyên náo thật có chút không
quen.”
YunHo gọi điện thoại kêu Sara
tiến vào.
“Gọi bốn người bọn họ đến văn
phòng Tổng giám đốc một chút, nói bác Shim tìm bọn họ có việc.”
Có thể gặp mặt JaeJoong, nói
không chừng đây là cơ hội tốt.
Một lát sau người bắt đầu lục đục
kéo tới, JaeJoong là người cuối cùng bước vào, YunHo thất vọng nhận ra cậu
không thèm nhìn đến mình dù chỉ một cái.
“Bác ơi, nhớ con không?”
Vừa đi vào đã bắt đầu nghịch ngợm
vô đối.
“Không có tụi mình bên cạnh làm
loạn, nhất định bác buồn lắm, ha ha, em nói có đúng không, YooChun?”
“Thằng nhỏ này, sao đã đi làm rồi
mà tính cách vẫn không thay đổi vậy hả?”
Shim KukWi nhìn JaeJoong bất đắc dĩ nói.
Trong khoảng thời gian ngắn phòng
làm việc trở nên náo nhiệt lạ thường, JaeJoong vẫn đặc biệt vui vẻ, nói đặc
biệt nhiều, tuy nhiên điều duy nhất khiến YunHo cảm thấy thiếu sót chính là, vẫn
không hề để ý đến anh. Điều khiến anh cảm thấy kỳ quái hơn là, Cho HyoRim không
tham gia vào cuộc nói chuyện đang rất náo nhiệt này, rất nhiều lần YunHo phát
hiện ra cô đang nhìn mình. Mà Jin Gyeol cũng rất kỳ quái, bình thường là một cô
gái nói rất nhiều hôm nay lại im lặng lạ thường, thỉnh thoảng là dùng ánh mắt phức
tạp nhìn JaeJoong.
“JaeJoong với YooChun này, hôm
nay sau khi hết giờ làm đến nhà bác chơi đi, lâu rồi cũng không tới mà, ChangMin
nó rất nhớ mấy đứa đó, đúng lúc hôm nay nó có ở nhà.”
Shim KukWi ngừng một chút rồi nói
tiếp.
“YunHo cũng đi cùng đi, về nước
lâu như vậy rồi, con vẫn chưa gặp lại ChangMin mà, biết là con bận rộn nhiều
việc, nhưng mà vẫn còn trẻ mà, có bận mấy cũng phải biết nghỉ ngơi, chú ý sức
khỏe đó!”
“Nó á, nó mà nhớ con sao? Chắc
nhớ nhất là đồ ăn con làm thôi, lần đó con đi nó chỉ biết chăm chăm nhìn đồ ăn
của con, còn không thèm liếc nhìn con một cái, nếu nhớ YooChun thì còn tin
được.”
JaeJoong khinh thường nói, ra vẻ ta
đây hiểu quá rõ con người Shim ChangMin mà.
YooChun buồn cười gõ gõ đầu cậu.
Làm cho mọi người đều bật cười. YunHo
vươn tay nhìn đồng hồ.
“Bây giờ cũng gần hết giờ làm
rồi, hay là chúng ta đi luôn bây giờ đi?”
“Vậy cũng được, bây giờ cũng gần
đến giờ ăn cơm rồi.”
Shim Kuk Wi tỏ vẻ
đồng ý.
Đi vào bãi đỗ xe, JaeJoong không
chút do dự ngồi vào xe YooChun, YunHo ánh mắt tối sầm lại, haizz, quả thật đúng
là đang giận dỗi mà.