Nhà kho

24.6.12

Edit tự sướng [5]


Tâm trạng vẫn đang cực kỳ tệ hại ="=, aaaaaaaaaaaaa

Ôi trời ơi nó chán ="""""=.

Làm tới đâu đọc lại tới đó, ôi điên xừ nó rồi, câu cú lủng củng =)), thôi cũng kệ =)).

Ôm cây đợi thỏ.

Chương 9.

Khép lại cửa phòng ngủ, JaeJoong hít một hơi sâu rồi đi xuống, cảm giác xung quanh vẫn còn phảng phất hơi thở của YunHo. Mở cửa sân thì thấy YooChun đang tựa vào thành xe, yên lặng nhìn cậu, ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn ở đuôi xe khiến cho YooChun càng có vẻ mờ ảo.

JaeJoong tâm tình bình tĩnh sải bước ngồi vào ghế phó lái, YooChun theo sau ngồi bên cạnh cậu, khởi động ô tô.

“JaeJoong hyung, anh mới khóc à?”

YooChun thoáng nhìn qua JaeJoong, ngờ vực hỏi. Hơn nữa miệng mồm cũng rất mắm muối.

“Anh lại mang phụ nữ về nhà à?”

Hỏi ra những lời này trong lòng có hơi khựng lại.

“Không sợ  JunSu nổi giận sao?”

Nhưng vẫn tỏ vẻ lãnh đạm.

“Đương nhiên là không phải đem phụ nữ về nhà rồi! Sao cậu có thể nghĩ oan cho hyung như vậy chứ?”

Chẳng qua lần này là mang đàn ông về thôi... Cũng không tính là nói dối. Cho nên khẩu khí càng tỏ ra chắc chắn. Cuối câu còn có hơi làm nũng, cậu biết chắc mỗi lần mình như vậy YooChun cũng đành bó tay.

“Nhanh lên xe khởi động rồi, sáng mai còn phải đi làm nữa đó ~ đừng vì cậu quen thân với Jung YunHo thì...#$%”

Lại bắt đầu lải nhải, YooChun nhìn JaeJoong dáng vẻ đáng yêu như vậy liền cười cười rồi đạp chân ga.

YooChun lấy áo khoác của mình phủ lên lưng ghế dựa.

“Anh ngủ một chút đi, lát nữa đến Incheon em sẽ gọi anh dậy.”


Tám giờ sáng.


Jung YunHo hiện giờ đang ngồi trong phòng làm việc. Chuyện ngày hôm qua anh dĩ nhiên nhớ rất rõ, anh đã quan hệ với Kim JaeJoong. Hơn nữa chuyện ai chuốc thuốc chỉ cần suy luận một chút cũng có thể đoán ra được, tại sao cậu lại vì muốn lên giường với anh mà phải dùng đến cả biện pháp chuốc thuốc như vậy, là vì thích anh, hay còn có mục đích nào khác, hay là cậu chỉ muốn đùa giỡn mà thôi?

Sáng sớm hôm nay khi YunHo tỉnh dậy thì không còn thấy JaeJoong bên cạnh, lúc YunHo vẫn còn đờ đẫn nghĩ đây chẳng qua là mộng xuân thôi thì phát hiện chùm chìa khóa nằm ở ngón áp út tay phải... Chìa khóa riêng của nhà JaeJoong, còn có đoạn giấy nhỏ nằm rơi trên mặt đất.

Anh cũng nghĩ đến Park YooChun, mình và JaeJoong lên giường, mà JaeJoong lại là người mà người bạn thân thiết nhất lúc nhỏ của mình thích, lúc trước không cần để ý đến rốt cuộc tình cảm mình dành cho JaeJoong là loại tình cảm gì, ít ra anh cũng không phải lo lắng mình phải đối mặt với YooChun như thế nào. Với lại JaeJoong... Từ lúc sáng đã không thấy bóng dáng đâu.

[Cậu ấy nói, hãy làm tình nhân của em. Mà mình cũng không mở miệng cự tuyệt]

Kỳ thật trong lòng đã bắt đầu xuất hiện một thứ cảm xúc bản thân không thể lý giải nổi. Có người nào đó có thể cho biết chuyện gì đang xảy ra không?

Sáng sớm hôm nay anh vừa đến công ty thì tới ngay bộ phận làm việc của JaeJoong, xem thử xem JaeJoong biến mất từ sáng sớm như vậy có phải là đến công ty hay không, tuy anh biết khả năng này rất thấp, nhưng anh ngồi làm việc trong văn phòng Tổng giám đốc mà tâm trí cứ không yên, cũng không thể bình tĩnh mà xem hết các dự án hợp tác. Anh đứng lên, quyết định đến bộ phận tài vụ xem qua một chút.

Trong lúc thang máy đang đi xuống bộ phận tài vụ nằm ở tầng bốn, Jung YunHo lơ đãng nhìn về phía cửa sổ thì thấy một cảnh tượng khiến lòng anh quặn lại, YooChun từ trên xe bước xuống sau đó mở cửa xe cho JaeJoong, JaeJoong mỉm cười từ trong xe bước ra, trên người vẫn đang khoác áo khoác của YooChun.

“Hóa ra sau khi vui đùa với mình xong rồi thì lại đi hẹn hò với cậu ấy...”

Trong phút chốc, Jung YunHo không còn thấy chút áy náy nào với Park YooChun nữa, không biết từ lúc nào anh nắm chặt lấy tay mình. Anh hiểu được mình thật hớ hênh, thở dài một cái, không còn tâm tình nào mà đi đến bộ phận tài vụ nữa.

JaeJoong trở lại bộ phận của mình, mới tám giờ rưỡi, thật may là không bị muộn! Với lại đêm qua đi không lời tạm biệt, không biết bây giờ YunHo thế nào rồi. Nghĩ đến bây giờ đã có quan hệ tình nhân với nhau, thầm thấy thật vui vẻ.

“Hôm nay có cần viện cớ đi gặp anh ấy nữa không nhỉ?”

Đi vào văn phòng thì phát hiện các bà chị nhiều chuyện lại có cái gì đó không bình thường, hay là, có chuyện gì thú vị làm bọn họ kích động như vậy sao? Chẳng lẽ là vương tử Ấn Độ nhắm một ai trong số bọn họ? Hay không chừng là hoàng thân Ả Rập.

Chưa đợi cậu ngỏ lời muốn biết thì đã có người thần kinh hề hề chạy tới, bà chị ngồi đằng trước JaeJoong tỏ vẻ thần bí, khiến JaeJoong càng cảm thấy có hứng thú hơn.

“Có biết hôm nay ai tới đây không? A a a... Tại sao hôm nay mình không đi làm sớm một chút chứ? Nếu vậy đã có thể gặp được con người hoàn mỹ của lòng mình rồi... Ông trời ơi, sao ông có thể đối xử với con như vậy!”

Cô gào lớn với trần nhà.

“Chẳng lẽ không phải là thân vương Ả Rập, mà là Xiah JunSu?”

JaeJoong biết bà chị kia hâm mộ em trai mình điên cuồng, cũng không loại trừ trường hợp JunSu đến đây tìm cậu. Tất nhiên là cậu chưa nói với cô về mối quan hệ của mình với JunSu.

Vừa mới dứt lời đã bị độp ngược lại.

“JaeJoong ah, em đâu cần suy nghĩ tận đẩu tận đâu đến tận sao hỏa như vậy chứ?”

Bà chị kia xoa xoa thắt lưng đứng dậy.

“Với lại cậu là “áo bông nhỏ” tri kỷ của bọn chị ~ sao lại không hiểu tâm tư của mấy noona như vậy chứ?”

“Ô ô ô... Sao chị lại đánh em như vậy chứ?”

JaeJoong lại rống lên.

“Vậy ý chị bảo ai?”

“Vậy em thấy ở nơi này có ai là vương tử sáng giá ? Ai là con của chủ tịch ở chỗ chúng ta chứ? Người kia giống như bạch mã hoàng tử đẹp trai lại %&-“

“STOP! Là Jung YunHo!”

Nói ra cái tên.

Hứ, Jung YunHo là của tôi! Mấy người ai cũng đừng hòng giành được! (Đương nhiên mấy lời này chỉ có thể giấu trong lòng)

“Bingo! Trả lời đúng có thưởng! Lại đây để noona ôm một cái nào.”

Người này ngang nhiên sàm sỡ giữa thanh thiên bạch nhật. JaeJoong hết né sang trái rồi lại sang phải...

“Sáng hôm nay Rokkie may mắn đến sớm nhất, trong vòng nửa tiếng tổng giám đốc đã đến đây ba lần, lúc đầu cô ấy còn sợ đến mức không thể động đậy, cứ tưởng là đến xem tình hình của bộ phận chúng ta, sau đó dò hỏi, thì thấy tâm trạng của tổng giám đốc rất vui vẻ, nói cái gì mà tiện đường đi qua, có điên mới tin! Nhất định là để ý ai đó trong bộ phận của chúng ta rồi... Không biết ai lại may mắn như vậy, hây ya, ganh tỵ chết mất!”

JaeJoong trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ha ha, là đến tìm mình sao, a ha ha. Cậu cười gian tà suýt nữa tạo thành tiếng. Jung YunHo sao lại có thể dễ thương đến như vậy chứ?

Không những được đến Incheon ngắm mặt trời mọc, tâm trí cảm thấy thoải mái hơn, mà còn biết được bộ mặt XX của Jung YunHo, xem ra, hôm nay tâm trạng rất vui vẻ...

Chương 10.


Nguyên cả buổi sáng tâm trạng của JaeJoong vô cùng vui vẻ, cậu tự giễu cợt chính mình, chẳng lẽ đây chính là tâm trạng khi yêu của con trai hay sao? Cuối cùng cũng có quan hệ thân mật với người mình thích và tiếp cận trong bốn năm, tuy không thể coi là thành công, vì Jung YunHo vẫn chưa nói lời yêu cậu.

Cả sáng sớm cậu gần như đã nghĩ đủ mọi cách, nghĩ đến đủ mọi lý do có thể dùng để vào được văn phòng Tổng giám đốc gặp YunHo. May mắn là có một chuyện xảy ra, thư ký riêng của YunHo- Sara vì đi coi mắt mà xin nghỉ phép, cậu ngửa mặt nhìn trời cười lớn, coi như ông trời đối xử với mình không tệ, rốt cuộc lại nhận ra mấy noona trong văn phòng còn đang phấn khích hơn cả mình. Cho dù cậu dùng mọi thủ đoạn làm nũng hay nài nỉ, bọn họ vẫn không mảy may lay động, tranh nhau vào đưa tài liệu cho Jung YunHo.

“JaeJoongie, noona nói cậu thân là đàn ông sao lại đi tranh giành làm gì? Dù noona rất thương cậu, nhưng mà... Hạnh phúc của mình vẫn quan trọng hơn, cậu thấy có phải không?”

Một noona nói lời ẩn ý, trong lòng âm thầm ngờ vực, chẳng là JaeJoong cũng thích Jung tổng?

JaeJoong ngồi trong phòng làm việc buồn bực đứng ngồi không yên, may là hôm nay công việc cũng ít...

Kết quả là mấy noona xung phong đảm nhận việc ai cũng phấn khởi chạy đi, dường như nghĩ rằng mình chính là người trong lòng của Jung YunHo, sau đó một đoàn ủ rủ quay về, nghe bảo hôm nay tâm trạng Jung tổng rất khó chịu ~

Quả thật là đã hủy hoại hình tượng của anh từ trước đến giờ trong lòng phụ nữ, không hề dịu dàng chút nào, chọn ba bỏ bốn, vẻ mặt âm lãnh. Đây là nguyên văn lời của mấy noona đi đến văn phòng nói. Cũng do bên trong văn kiện có lỗi chính tả nên từng người một bị mắng, thêm nữa anh có vẻ không hài lòng với kế hoạch mới của phòng kế hoạch.

Bên trong phòng làm việc như thể đang bị một bóng ma bao phủ, chưa từng thấy hận Sara vì không có ở đây như vậy, ít nhất người làm bia đỡ đạn sẽ không phải là bọn họ. Rokkie trở thành mục tiêu công kích của mọi người, ai bảo cô nói hôm nay tâm trạng Jung tổng rất vui vẻ chứ?!

“Dù YunHo có nói mấy lời cay nghiệt, nhưng tôi vẫn thấy thật rất có cá tính a~”

Một người vẫn còn đam mê nói.

“Vậy cái kia để cô cầm lên nhé, cô cẩn thận coi chừng bị anh ấy đánh đấy, ha ha~”

Kết quả người kia lập tức sửa lời.

“Ha ha ~ tôi nói giỡn thôi mà, cô coi tôi có bạn trai rồi, như vậy cũng không hay ~ vậy nên hay là JaeJoong đem lên đi, là con trai, ít nhất nhất Jung tổng có bạo lực thì còn có khả năng chống cự.”

Dáng vẻ nịnh nọt.

“JaeJoong ah, cậu thấy đúng không?”

JaeJoong giả vờ trưng ra bộ mặt như thể mình không muốn, nhưng trong lòng thì vô cùng phấn khởi... Nhưng mà, sao tâm trạng anh lại khó chịu như vậy? Không phải lúc sáng vẫn còn vui vẻ lắm sao? Cầm văn kiện người ta đưa cho cậu đi đến văn phòng của Tổng giám đốc.

“Vào đi!”

Nghe tiếng gõ cữa, YunHo chỉ nói đúng một chữ. Đúng là tâm trạng có vẻ khó chịu thật ~ nghe thấy tiếng trả lời lạnh lùng,  JaeJoong đẩy cửa bước vào văn phòng.

YunHo cúi đầu đọc tài liệu trong tay, ai mới vào anh cũng không để ý, đằng nào thì nếu có chuyện thì người kia cũng sẽ tự động lên tiếng. Nhưng lạ là im lặng rất lâu, lúc anh thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn xem thử là ai đi vào mà không nói gì, thì bàn tay thả lỏng bên cạnh lại bị cầm lấy, cái cảm giác lành lạnh mềm mại khiến trái tim khẽ hẫng một nhịp.

JaeJoong đứng bên cạnh, cười cười nhìn anh. Không biết tại sao, bao nhiêu nỗi tức giận tích tụ nguyên cả sáng hôm nay bỗng chốc như được dịu đi một nửa. Anh ngẩn người nhìn JaeJoong đang chăm chăm nhìn mình. JaeJoong nhận ra anh có vẻ hơi kỳ lạ, càng cười rạng rỡ hơn.

“Này, Jung YunHo, em đẹp đến vậy sao?”

Giọng điệu trêu chọc, mắt khẽ chớp, dáng vẻ phong tình không lời nào diễn tả hết được.

YunHo nhíu mày, cảnh tượng thấy được sáng nay giống như một cái gai đâm sâu vào lòng anh, anh không thể hiểu rõ rốt cuộc mình muốn gì. Theo lý mà nói anh đáng lẽ phải cảm thấy áy náy với YooChun, nhưng anh lại có một cảm giác khác, không muốn thấy JaeJoong thân mật với YooChun.

JaeJoong giữ chặt lấy tay YunHo, nâng một chân băng ngang người YunHo, mở rộng hai chân ngồi lên đùi anh. YunHo cảm giác có hơi thở nhè nhẹ đang phả lên gò má mình, JaeJoong ôm lấy cổ YunHo, cằm tựa lên bờ vai của anh.

Bên tai truyền đến giọng cười của JaeJoong.

“Na~ Anh sao lại tức giận vậy? Sao lại khó chịu với những người đó như vậy?”

Kỳ thật trong lòng JaeJoong đã có đáp án rồi, chẳng qua là muốn xác nhận lại một chút, chung quy có giống như cậu nghĩ không, nếu đáp án là phải, thì thành công cũng chỉ cách mình vài bước nữa thôi.

YunHo chấn động, im lặng không trả lời. JaeJoong níu lấy cổ anh lắc lắc, chu môi nói.

“Hyung... Người ta và YooChun quả thật không có gì hết, nếu vì chuyện đó tức giận thì không đáng đâu.”

Cậu nhẹ nhàng cọ cọ vào bên mặt YunHo.

“Hôm qua tâm trạng YooChun không tốt, cho nên buổi chiều bọn em hẹn nhau đến Incheon ngắm mặt trời mọc thôi mà...”

Cậu thấy YunHo vẫn đang giữ im lặng, thở dài một tiếng.

“YunHo hyung, đừng giận em mà... Hay là thế này ~ em làm nô lệ của anh, có được không? Đang nói chuyện với anh đó ~”

Dùng ngữ điệu đáng yêu để nói chuyện.

YunHo vươn tay ôm lấy JaeJoong, từ từ siết chặt, đem cậu ôm chặt vào lồng ngực. JaeJoong nở nụ cười.

“Hết tức giận rồi sao?”

Ngừng một chút rồi nói tiếp.

“Yun, anh thật dễ thương, sao lại có thể dễ thương như vậy?”

YunHo bây giờ, không còn muốn suy nghĩ tiếp gì nữa... Rốt cuộc là có năng lực mạnh đến thế nào mà có thể làm thay đổi cảm xúc của anh như vậy. Chỉ là rất muốn ôm lấy cậu...

“Lúc YunHo nổi giận mọi người rất sợ đó, anh không biết lúc bọn họ đùn đẩy em lên gặp anh em vui thế nào đâu ~ Em rất muốn gặp YunHo, rất muốn gặp anh.”

YunHo khẽ than thở.

“Đối diện với JaeJoong... Anh dường như không thể tức giận được nữa.”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét