Nhà kho

11.11.12

Viết cho một đêm không ngủ.


Có lẽ mình là một đứa quá emo, tình cảm quá lấn át ý chí.

Lại thêm một lần nữa khóc vì họ, mình đã chìm quá sâu vào cái thế giới ảo ảnh của riêng mình rồi, lúc trước khi còn đầy hạnh phúc như thế, mình lại thường vào Vcass than vãn kiểu "anh ơi, em sợ quá, sợ mình chìm quá sâu sẽ không thể quay đầu" hay kiểu "cái hạnh phúc này quá đỗi ngọt ngào em sợ ngày nào đó nó sẽ không còn nữa" :)). Ôi cái ngày còn tha thẩn mới bước chân vào cái fandom, lúc đó dù mình có vui đến mức nào cũng rất thích cái trò vào than vãn cùng với mọi người.

Đáng ra bây giờ đang ngồi đánh máy môn chiến lược chứ không phải lải nhải mấy lời này nhỉ.

Mình thật sự buồn lắm, kiểu dạng ức chế lâu ngày tích tụ. Jae à, thật sự là, chỉ cần anh nói là YunJae không phải thật đâu, DBSK không còn có tôi trong đó nữa, hay tôi chỉ cần những người quan tâm đến mình tôi thôi đến fanmeet, em sẽ lập tức hoàn thành lời anh nói mà không trách cứ gì đâu. Nhưng tại sao mọi thứ cứ mập mờ giữa hai ranh giới thế này hả anh, tại sao vẫn luôn là bí mật không thể nói ra, tại sao vẫn là chờ đợi tổn thương nhau không một lời giải thích? Tại sao những kẻ ngốc từ hai phía không ngừng chỉa mũi dùi vào nhau nhưng người ở giữa vẫn phải im lặng? Còn nhiều thứ em tự hỏi tại sao.

Ngày đó, DBSK 5 người thật rực rỡ trên sân khấu, ngày đó trong DBSK concert mọi người cùng nhau làm biển xanh cho JaeJoong, làm biển đỏ cho DBSK. Ngày hôm nay, xanh và đỏ lại trở thành những tấm màn để phủ nhận nhau. Ngày đó HeyJJ là dành cho JaeJoong, ngày đó DNBN luôn mỉm cười song hành cùng năm người, ngày đó vẫn còn những YJpetch hay EroYJ hoạt động cho YunJae. Vậy mà bây giờ, tất cả thành cát bụi hết cả rồi.

Những banner các couple, từng thành viên, cả nhóm đã từng rực rỡ thế nào vậy mà giờ đây người ta thà dẫm đạp lên đó, coi như thứ rác rưởi, nhẫn tâm dùng dao lam rạch từng nét lên banner chỉ để khẳng định một điều : Quá khứ chỉ níu kéo anh, anh vốn là một người có thể tự thành công mà không nhờ vào hào quang quá khứ.

Mọi người gọi anh bằng đủ tên gọi, nhưng bây giờ em chỉ muốn gọi Hero JaeJoong ah! Anh còn nhớ Hero của DBSK không, người là một phần của cặp đôi chó mèo với một thành viên gọi là Max ấy, người được gọi là soulmate với Micky, người hay trêu trọc Xiah ấy, và người luôn nhìn về phía bên trái, không ngừng bảo tôi rất ngưỡng mộ Uknow. Người ta đã quên mất Hero rồi, chỉ còn lại là Kim JaeJoong hư hư thực thực, mà chính em cũng không thể hiểu người đó có thật sự là Kim JaeJoong không. Kim JaeJoong đa tài, Kim JaeJoong là diễn viên là đạo diễn là nhạc sỹ, đủ cả. Không phải là Hero JaeJoong ngu ngơ trên sân khấu lúc mới ra mắt, bị leader mắng vì nhảy sai, không phải là Hero JaeJoong với chất giọng nhiều người chê không giàu kỹ thuật chỉ là truyền cảm. Nhưng em lỡ yêu một Hero JaeJoong không hoàn hảo của hôm qua rồi, yêu Hero JaeJoong là một phần của DBSK mất rồi.

Là em quá cố chấp ích kỷ rồi sao, tại sao lại khó chịu đến không thở nổi rồi.

Ai cũng bảo tình cảm ai rồi cũng thay đổi, nhưng sao vẫn đau đến mệt mỏi thế này.

Là em sai rồi sao?