Nhà kho

2.10.15

My YunJae 20151002


Khoảnh khắc mình thấy tấm hình này, chỉ có thể dùng hai từ ấm áp để hình dung.

YunJae trong lòng mình trước giờ vẫn như vậy, ấm áp mà mãnh liệt đến thế. DBSK sắp được tròn 12 năm, mình năm nay cũng tròn 24 tuổi, tính ra quãng thời gian mình đi theo 5 lão cũng gần bằng 1/2 quãng thời gian mình tồn tại trên đời rồi.

Cái khiến mình níu kéo với DBSK nhất không gì khác chính là YunJae, gặp gỡ chia ly là chuyện bình thường của đời người nhưng mỗi lần nhớ đến ngày đó của 6 năm trước, mình vẫn hoài niệm đến thế. Hôm nay nhìn mọi người trên fandom quay lại rầm rộ, mình hoài niệm sự nhộn nhịp của 6 năm trước, nhớ đến quãng thời gian đã từng đông vui đã từng huy hoàng thế này.

YunJae của mình, giữ một vị trí không thể thay đổi, chính là định nghĩa tình yêu đẹp nhất của mình.

Đã bao lâu mình mới thấy lại cảm giác hạnh phúc một cách trẻ con như lúc trước thế này.

Yêu 2 lão quá nhiều :3

1.10.15

Chỉ là chút buồn đó mà

Đã lâu rồi mới phủi bụi chỗ này nhỉ.

Ngày nào cũng lượn lờ facebook nhưng bao nhiêu chuyện muốn lải nhải cũng chẳng muốn viết ở nơi đó, cái tâm trạng vừa muốn có ai đó biết tâm trạng của mình nhưng vừa sợ người ta biết, rồi sợ người ta cười nhạo nó thật khó tả :)). Ờ thì mình muốn lảm nhảm, chút buồn đó mà.

1. Chuyện tình cảm

Ờ thì năm rồi mình cũng thích thích một người, kiểu lúc nghe người đó nói chuyện thấy rất là thoải mái dễ chịu, kiểu nhìn người ta cười cũng thấy chút rung rinh, chốt lại chỉ có chừng đó. Mỗi lần gặp nhau mình cũng chỉ cười rồi chào xã giao mà thôi. Rồi cũng lục tìm facebook người ta mà tìm hiểu, chốt là người ta đã có bồ, à mà là thì thấy bạn gái người ta xong mình lại ngẩn ra: "Hoá ra người mình thích chỉ có thế, cũng chỉ thích một người nhạt nhẽo thế, hoá ra cái người mình tưởng thú vị lắm rồi cũng bình thường vậy thôi."

Rồi xong tự nhiên cảm giác thích nó bay vèo vèo đâu hết, nên mình cũng tự nhủ cũng chỉ là crush, chẳng phải yêu đương gì thật.

Ngồi kể cho con bạn, nó lại nhảy tưng tưng lên như thể mới tìm được kho báu, rồi lại thốt lên câu: "Ta đã sống được tới ngày thấy người mi thích". Ờ!

Cũng chả còn cảm giác gì nữa, mỗi lần chat nhóm với tụi nó, thấy đứa nào cũng mong có bạn trai mình lại đơ ra, thật sự là trơ cảm xúc rồi sao.

2. Chuyện công việc

Chuyện là mình đi làm, bị người ta lợi dụng rồi đâm một nhát rõ đau, rồi hết giá trị người ta lại ra vẻ như chưa từng biết mình, người ta một lúc đâm 3 nhát vào 3 đứa chơi chung với người ta. Chị đồng nghiệp ngồi cạnh mình là 1 trong 3 đứa, chị thì ghét ra mặt còn mình thì khó chịu nhưng vẫn không ra mặt kiểu đó.

Dăm ba bữa mình vẫn ngọt nhạt với người cũ, ờ thì xã giao đó mà, người ta chào mình không thể không đáp, tính mình là thế, vậy là chị đồng nghiệp lại nổi xung với mình. Có 1 lần quay sang nói với mình thế này: "Em không tức à, chị thì không được như em, à mà người ta đụng nhiều nhất có phải vào chị đâu, em không nói chị nói gì được." Rồi lại dăm bữa, mình vẫn nói chuyện bình thường.

Dĩ nhiên là có buồn, có ức chứ, lắm lúc tức muốn khóc, chị đồng nghiệp thì vì cái thái độ mà lâu lâu nổi nóng khó chịu với mình. Mình cũng chả hiểu mình muốn gì nữa, căn bản trước giờ không quá đặt hy vọng vào công việc này, lúc mới vào cũng chịu shock nhiều rồi, nên giờ thế nào hay thế đó. Lắm lúc muốn quay sang nói lại mà thôi chán chả muốn nói.

3. Chuyện bạn bè

Một dạo mình lại lên cơn đi lùng facebook người quen, lùng ra được facebook mấy đứa bạn hàng xóm cũ, từ lúc nhỏ tý đã hi hi ha ha suốt ngày dính lấy nhau, cả đám đến giờ vẫn chơi với nhau, à mà tất nhiên trừ mình ra. Từ sau năm cấp 2 mình không hay ra đường gặp tụi nó nữa, cho đến tận bây giờ, đến tận lúc chuyển đi gần hết rồi mình cũng chẳng biết gì. Lý do chỉ là vì lúc đó tự nhiên cảm thấy nói chuyện không còn hợp, vậy là cứ im im mà tách ra đến giờ.

Chỉ là, có lắm lúc cảm thấy có phải mình sống quá vô tâm rồi không, bạn bè, chẳng ai có thể gắn bó với mình lâu dài. Bởi vậy, như bây giờ, mỗi lần đang đi chơi mà thấy mình đang nằm ngoài mấy cuộc nói chuyện quả thật có chút sợ. Như mấy đứa bây giờ, đi du học về bắt đầu có chút không quen với tư duy của tụi nó rồi.

Không hiểu có phải sợ mình lạc lõng không mà con Vi suốt ngày quăng học bổng qua bảo mình apply, tâm trạng có chút khó tả.

4. Chuyện gia đình

Nhà mình 2 năm nay nhiều vấn đề lắm, vì quá shock nên mình không dám kể với ai, chỉ kể với 1 người mà không dám  kể hoàn toàn. Khóc lóc cũng mấy cơn, cãi vã cũng lắm rồi cũng không giải quyết được gì. Đến độ có dạo đi làm về là không muốn về nhà, cứ lang thang ngoài đường đến lúc trễ lắm mới mò mặt về mà ngủ.

Rủ bạn bè đi chơi lắm lúc tủi thân, nhắn tin cũng không ai có thời gian cho mình, tự nhiên nghĩ vẩn vơ rồi tự tủi thân.

Hai năm nay cứ lải nhải mỗi câu, không thể không bơ đời bởi vì không bơ thì làm sao mình sống tiếp đây. Mỗi ngày của mình cứ mệt mỏi vậy đó, ngày thì cãi vã tính toán với người lạ trên công ty, về thì tiếp tục nghe cãi vã với trách móc.

Sáng nào lúc mở mắt ra cũng chỉ nghĩ sao không cho mình ngủ hoài như vậy nhỉ.

Mỗi lần cãi nhau bực dọc với ba mà không giải quyết được vấn đề xong, mới nhận ra cái tính mình với ba sao mà giống nhau vậy. Cứ bế tắc là lại lì đến mức khiến người xung quanh khó chịu mà không làm gì được

Mẹ lại có quyết định mới

Thôi mình cũng mệt, đến đâu hay đến đó nhỉ, xưa giờ mình vẫn sống kiểu đó mà.

P/s: Up hình Kyoto, dạo này hay vương vấn bạn ấy quá.