Nhà kho

30.7.11

For u and for me.


Ngày 31/7, đã hai năm rồi nhỉ :).

Con người gắn liền với sự quên trước quên sau như mình lại nhớ được một ngày như vậy :)).

Người ta gọi đó là gì nhỉ, kỷ niệm hai năm :), thứ mà người ta không muốn nhớ, không muốn nhắc lại lại in sâu, để lại vết hằn, gọi là kỷ niệm khi nhắc đến kỷ niệm phải là một cái gì đó thật vui vẻ.

Ngày 31/7 hai năm về trước, mình ngồi trước màn hình vi tính, chết lặng... Từ lúc xuất hiện thứ tình cảm gọi là hâm mộ này dành cho họ, cho đến lúc có cái cảm giác đó, thật sự cảm giác rất lạ lùng. Không phải cảm giác hứng thú khi lần đầu thấy họ trên TV qua những MV trong album Triangle, không phải là cảm giác thích thú khi coi màn biểu diễn của họ trong MKMF 2005, không phải là cảm giác thú vị khi xem chương trình riêng về họ trên arirang, không phải là cảm giác thao thức khi nghĩ đến từng giọng hát của họ, không phải là cảm giác lạ lẫm khi bước vào box DBSK lần đầu tiên, cũng không phải là cảm giác ngóng đợi trong hạnh phúc khi đợi họ comeback sau 1 năm 7 tháng, mà là bất ngờ, siết chặt lấy đầu óc.

Ngày 31/7 hai năm về trước, vẫn như mọi ngày, cập nhật tin tức tại soompi thì nhận được tin đồn 3 người khởi kiện, nhưng ai cũng không để ý rồi cho rằng chỉ là tin đồn, về YAN thì một loạt topic được lập ra để bác bỏ tin khởi kiện là vô căn cứ, trong đầu không nghĩ được gì nữa, chỉ rút điện thoại ra nhắn tin cho Thư: "Mi ơi, mấy ông kiện SM rồi.". Hai ngày chỉ ngồi trước màn hình vi tính đờ đẫn, lần đầu có cảm giác không ăn không ngủ mà vẫn sống tốt :)), hai đêm liền không ngủ, nhìn thức ăn không thể nuốt nổi, chỉ ngồi đó cập nhật từng tin tức, rồi đau buồn, rồi lo sợ, rồi khóc lóc. Cho đến khi tối 1/8 Thư nhắn tin bảo sáng 2/8 họp lớp có đi được không, buổi sáng sau hai đêm không ngủ, lết đi chơi Hội An với lớp, khi bước chân ra bên ngoài mới tự dưng nhận ra mình mệt đến thế nào. Có lẽ nên cảm ơn lớp vì đã tụ tập đúng lúc, đi chơi về nhận ra nhiều thứ, không còn cái cảm giác nặng nề như trong hai ngày đó, cũng đã vơi đi rất nhiều.

Mới đó mà đã 6 năm song hành với họ, và 2 năm từ ngày nhận được cái tin tức động trời đó.

Trước đó trong lúc phụ con Anh trans tin tức cho cassvn và siêng đọc các tin nên vẫn còn nhớ rõ.

Su đã nói trong một bài phỏng vấn: " Nếu được lựa chọn kiếp sau, tôi sẽ không trở thành người nổi tiếng nữa, kiếp này đối với tôi đã đủ rồi, tôi vẫn luôn muốn hát, kiếp sau vẫn sẽ hát nhưng sẽ không phải là người nổi tiếng như bây giờ."

Jae đã nói khi đứng trên sân khấu Tokyo dome: " Có lẽ sau này sẽ có nhiều sự thay đổi rất lớn mọi người không thể nghĩ đến được, nhưng hy vọng các bạn vẫn luôn như bây giờ, ủng hộ cho chúng tôi."

Mọi người có thể không chú tâm đến những lời đó nhưng mình vẫn nhớ rất rõ, lúc đó đã nghĩ có lẽ sau đó sẽ có biến cố nào lớn, nhưng lại không ngờ lại là chuyện này.

Năm người họ luôn kiên trì, cố gắng để đạt được ước mơ, nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như ta mong muốn, không con đường nào cũng trải toàn hoa hồng, và không phải lúc nào cũng vượt qua chông gai con người sẽ có được hạnh phúc. Con người đứng sau bức tường cao nghĩ sau bức tường đó sẽ là ánh sáng nhưng đến lúc vượt qua thì lại là bóng tối và còn có một bức tường cao hơn đang đợi mình. Năm con người đó sống trong một tập thể thống nhất nhưng không phải lúc nào ý nghĩ cũng giống nhau, họ chọn con đường riêng cho mình, và có lẽ nên tôn trọng điều đó.

Mọi thức chỉ mới bắt đầu thôi, mình thấy là vậy :)). Ván bài chưa lật hết, sự thật chưa lộ rõ thì chẳng ai hiểu được mà phán xét, nếu nó chỉ đơn giản như suy nghĩ của nhiều người thì Kim JaeJoong đã không phải khó khăn và quyết định không thể nói ra sự thật như vậy :)).

Một bộ phim đang theo dõi thì cứ im lặng mà coi thôi, chờ đến khi kết thúc mới hiểu rõ được tất cả mà thôi.

17.7.11

:)-:).

Vì các anh mạnh mẽ như vậy :).

Em cũng sẽ cố gắng, em không muốn mình trở thành người thương hại cho những nỗi buồn của mình. Đôi lúc nghĩ tới DBSK, em vẫn luôn muốn có nghị lực như vậy, chúng ta cùng cố gắng nhé ^_^. Vì các anh vẫn tiếp tục, em vẫn sẽ tiếp tục ^_^.

Em không muốn so sánh nỗi đau khổ của ai lớn hơn của ai, vì đó là điều không có gì để mà so sánh, em sẽ cố gắng phần của mình :).

Hwaiting.

15.7.11

-_____-.

Nhiều lúc chính con cũng tự hỏi đối với ba nhà mình quan trọng hơn hay những người kia quan trọng hơn...

Ba đừng vậy nữa, con điên mất...

Ba mẹ cứ vậy, con mệt mỏi lắm...

Con chẳng muốn trách ai cả, vì đầu con cũng đủ loạn rồi...

14.7.11

...





Giới hạn ^____^.


Cái vid coi hôm qua tới giờ, thực sự là nhớ, rất nhớ, thật sự nhớ T^T, khi nghe tới đoạn Ho vs Jae nói, tự dưng nhận ra là một giọng nói cũng có thể khiến người ta nhớ đến như vậy. Chỉ cần nghe giọng nói đó thì có thể nhận ra được khuôn mặt đó lúc nói đang như thế nào, nụ cười hiển hiện sự hạnh phúc ra sao. Có đôi lúc nụ cười quá dư thừa, nhưng có lúc lại thật xa xỉ T^T.

Lâu rồi không nghe lại bài này :)), nhớ hồi đó có lần đánh một cái đĩa chỉ vẻn vẹn 6 bài, căn bản là định del 6 bài đó trong máy nhưng tiếc lại đánh đĩa để có thể giữ lại. Lúc nào buồn là mở cái đĩa lên tua đi tua lại bài này để nghe :)), ko phải fan của phim này nhưng nhạc phim thì thật sự rất thích :), giọng hay mà :)).

Hôm nay đi chơi vui vui, dù về nhà hơi bị say nắng, chóng mặt, già cả rồi sao =((. Lần đầu đi chơi trưa như rứa :)).

Giới hạn.

Những dòng này đến từ một người nhiều chuyện, chuyện gì cũng muốn nghía, chuyện gì cũng muốn xía, nói chung thích lượn lờ quanh quanh nhiều chỗ mình ko quen biết :P.

Đôi lúc nhận ra kiểu mình là fan Min nhưng lại đi bias YunJae nhiều kinh khủng khiếp ;______;, nhiều người cũng ko biết mình fan ai luôn là biết răng rồi =_______=.

Có những người không nhận ra cái mà họ gọi là "yêu" đang đi quá giới hạn sao '__'.

Mà không biết đó có thể gọi là "yêu" không :)). Họ nói họ yêu JunSu rồi bắt đầu đi so đo giọng hát và khả năng nhảy với JaeJoong và YunHo, họ nói họ yêu YooChun nhưng lại đi chê bai diễn viên khác rồi tung hô một cách quá đà diễn xuất của Chun ở từng topic, họ nói yêu thương JaeJoong và cho mình cái quyền đi xỉa xói YunHo trước mặt fan YunHo thậm chí là muốn hy sinh cả bốn người để JaeJoong có được hạnh phúc, họ nói yêu thương YunHo rồi bắt đầu đá móc từng hoạt động của ba người kia, họ nói yêu thương ChangMin rồi đi mỉa mai người khác,... :)).

"Yêu" là đi chà đạp người khác để nâng họ lên.
"Yêu" là đi chà đạp những người họ yêu thương, coi là bạn, hay trong mắt các bạn họ là những diễn viên xuất sắc trong suốt mấy năm qua đóng bộ phim "Tình bạn" :)), họ giả tạo đến mức như vậy. Tình cảm của họ dành cho nhau còn lâu hơn thời gian các bạn yêu họ biết đến họ.
Hay "Yêu" chính là đi rước thêm sự căm ghét và khó chịu từ người khác đến cho họ :)).

Cái gì cũng có một giới hạn, các bạn có quyền yêu nhưng chả có quyền chạm đến tổn thương tình yêu của người khác :)).

Và thứ "Yêu" đấy ảo lắm, thật sự. Như thể đang gồng sức, ép mình phải yêu ấy, sao phải mệt mỏi như vậy, mệt mỏi cho chính mình, mệt mỏi cho người khác, và mệt mỏi cho cả họ. Có những thứ không có tác dụng gì ngoài cái khiến cho mọi chuyện rối hơn mà thôi. Thật sự khi nhìn vào đó, mình ghét kinh khủng =.=.

Dù mình coi trọng họ, yêu họ nhưng lại khó chịu khi nhìn những người đó thể hiện tình cảm một cách khó chịu như vậy =.=. Uốn lưỡi 7 lần trước khi nói, khi nói ra thì nói là xúc động, nhưng một lời xin lỗi đôi khi lại có vẻ thật khó khăn :)).

Nhưng cái mình ghét là gì biết không, là các bạn luôn xỉa xói, vu khống người khác rồi vác vào mình cái "tư chất cao thượng" :)). Thà khốn nạn công khai còn hơn giả nai thấy ớn.

Mình là đứa khá bảo thủ và khô khan, khi nhìn người khác khó khăn khổ sở, dù muốn giúp thì vẫn cứ đơ ra, đến mức cảm thấy hình như bản thân khô khan quá mức =.=. Mình quan niệm, cuộc đời mình thì mình tự chịu trách nhiệm, ai cũng vậy thôi, nhìn các bạn ấy khóc thuê nhiều quá mình đau đầu =.=, như thể cứ làm rối hơn ấy.

Chả có cái gì là mãi mãi, mãi mãi chỉ là lâu hơn hiện tại một chút, nên cứ nắm bắt lấy hiện tại mà sống thôi. Đời chả theo ý ai cả, sau này mọi chuyện không theo ý mình cũng phải học cách chấp nhận :), chứ không phải cứ móc từng cái quá khứ, chà đạp từng kỷ niệm để sống vật vờ qua ngày kiểu đó.

Lâu lâu hoài niệm cũng vui :)).

Điên rồi :)).

5.7.11

:).


Alone.

Đôi lúc muốn một không gian, một khoảng trống cho riêng mình.
Cảm giác đó lại trở lại nữa rồi T_______T.

Khi quá ồn ào lại muốn quay về một khoảng trống cho riêng mình :).
Chỉ là tự dưng bản thân thấy lạc lõng đến mức không biết phải nói gì với mọi người.


Muốn có một cái bếp cạnh vườn thế này.
Có thể tìm hiểu về các loại bánh và món ăn :)).
Có những thứ cho là đơn giản nhưng thật ra lại không đơn giản :))


Muốn có một căn nhà vườn nhỏ vừa đủ nhưng ấm cúng và màu trắng, có cái cổng màu trắng :)).
Một cái vườn vừa đủ để trồng mấy cây ăn trái vs củ nhỏ nhỏ :)).
Không cần phải nhà cao cửa rộng quá T^T.

Lâu rồi chưa có cảm giác một làm mọi việc một mình thế này.
Thử làm món ăn một mình :)).
Thích cảm giác tự mình làm ra một món ăn nào đó :).
Hy vọng ước mơ bếp nhà và vườn có thể nhanh thực hiện được, ở chung với gia đình (ba, mẹ, Anh già và thằng heo), thích cảm giác làm ra một món ăn ngon cho người mình yêu >w<. Tuy làm xong dính đầy mùi và bị ngán ăn nhưng nhìn người khác ăn lại thích XD.

Hwaiting, for you to live your life :).

Không thích :))

Đôi khi ghét ai đó đơn thuần là ghét thôi đúng không :)).

Tôi không thích một nhóm nhạc nữ, nhưng tôi không nói về điều đó trước mặt những người thích họ, mà chỉ nhận xét bình thường khách quan mà thôi không hề ác ý gì cả :)), cũng như khi nhận xét về người tôi thích thôi :)), sao luôn có cảm giác mình bị hiểu thành ác ý nhỉ :|, lúc nào cũng kết thúc bằng câu: "Bởi vì mi anti mà". Nói thật là không thích cái câu nói đó chút nào :|. Tôi không thích họ nhưng tôi chỉ nói chuyện tôi không thích với những người có cùng sở ghét với mình :)).

Tôi thích CSJH, đó là thật, và tôi cũng không phải loại adua thích nhóm này để hạ thấp một nhóm khác :)).

Tôi không thích nhóm đó đơn giản vì tôi cảm giác không thích họ :)), nhưng đối với mọi thứ tôi không thích thì tôi vốn dĩ không muốn bàn tới nhưng lâu lâu nói tới thì bình thường. Tôi chẳng làm gì tổn thương tới họ hay người thích họ nên tôi vẫn có quyền không thích :).

Đừng hỏi lý do yêu một người hay ghét một ai đó.

4.7.11

Quậy hình =))



Quậy hình trai thấy phá giá quá nên chuyển sang hình mình =)).

3.7.11

Một thời để nhớ...


Khi sáng, đang loay hoay thấy mẹ nói: "Nhà cô Loan chuyển đi rồi kìa."

Quay sang hỏi: "Cô Loan nào rứa mẹ?"

Mẹ: "Cô Loan chú Hương".

Mất một lúc mới nhớ ra là ai ~.~

Nhận ra hình như mình sống tách biệt với mọi người quá lâu rồi T^T, ngay cả nhà con bạn học chung lớp từ lúc mẫu giáo đến hết cấp 2 mà cũng quên :(, nhận ra đám nít ranh của xóm thảm len ngày nào giờ xa cách nhau quá rồi T^T, từng người một chuyển đi, người ở lại thì hầu như ít nói chuyện với nhau.

Tường Vy, Dung, Xù, An, H.Anh, Diệu Vy, Thúy, Bi, Loan và mình T^T, một thời phá xóm phá làng với nhau, mà giờ xa cách nhau rồi :(.

Có lẽ lớn rồi nên tính cách khác biệt nhau quá rõ, ngay cả nếu gặp nhau thì cũng không thể nắm bắt được nhau để nói chuyện nữa T^T.

Từ lúc nhỏ xíu đã chơi với nhau, cùng xách cặp đi bộ đến trường mẫu giáo :). Con đường đến trường mẫu giáo gắn với mấy bụi dâm bụt, tranh nhau hút mật hoa, lúc thì dùng để làm bong bóng xà phòng :)). Nhớ mấy nhà trên đường thì chỉ có vài nhà có bụi hoa, mà cả lũ đứa nào cũng hăm he hái thật nhiều, có lần lén hái dưới nhà của một ông khó tính vì bụi hoa nhà ổng thấp nhất :)), cuối cùng bị ổng phát hiện, xách cây ra ví, cả đám lo chạy còn mỗi con An vì sợ quá nên ko dám chạy, cuối cùng nó ở lại chịu trận nghe chửi rồi đứng khóc tè le trong khi cả đám có nó không dám hái vì sợ =)).

Đi học trường mẫu giáo, chuyên trốn qua lớp khác giờ ngủ trưa =)), có lần lấy viên xê xủi của thằng nhỏ lớp mẫu giáo nhỏ chia nhau ra ăn, làm thằng nhỏ khóc, cô thì lôi cả đám về đánh =)), luôn lập thành tích bất hủ không bao giờ ngủ trong lớp mẫu giáo lớn mà cứ chạy qua lớp mẫu giáo nhỏ vs nhỡ ngủ rồi "hái hoa" luôn ở lớp người ta, cuối cùng bị cô túm đầu về bêu danh trước lớp =)).

Rồi chơi trò công chúa hoàng tử lén chạy qua nhà con Loan vơ được mớ đồ dùng để phụ trang khi chụp ảnh. Lôi hết mền trong nhà ra mà trùm mà phá =)), bị chửi hoài cũng không chừa =)). Mình luôn đóng vai đạo diễn =)), phân vai lộn tùm phèo hết lên :)). Có lần còn chơi trò đóng Tây du ký :)), con nào cũng lo dậy sớm rồi chải chải cột cột tóc cho nhau, lê lết khắp xóm hái hoa cắm lên đầu =)).

Chơi bán hàng thì đi hái trụi cây nhà bên cạnh dù hai ông bà nhà đó nổi tiếng gây trong xóm. Thành tích bất hảo nhất là hái trụi lá của cây đinh lăng làm 2 người đó muốn chửi mà ko biết thủ phạm để chửi :-ss, làm bể chậu cái nhà nổi tiếng xóm dưới :">. Thời đó cái cây nào của xóm cũng có tay mình lướt qua =)). Mấy con dở hơi không chơi trong nhà mà cứ kéo ra vườn mà ngồi kệ trời nắng thế nào, còn nếu vô nhà thì chui xuống gầm giường chơi bất chấp muỗi cắn =)).

Rồi lập nhóm múa đi diễn văn nghệ cho xóm, lần đầu múa trước mọi người đứa nào cũng tự tin có mỗi mình run nhưng cuối cùng cũng làm tốt :">, rồi lập nhóm nhảy đêm nào cũng tụ nhau lại nhảy mua om sòm sòm =)).

Chơi trò đánh trận thì chuyên sư hái cây mướp nhà bác sỹ Mai ra phá =), nhớ lần cầm đầu hội đi đuổi đánh mấy thằng trong xóm. Lúc nhỏ phát triển sớm cao nhất hội nên luôn đầu trò, sau này lớn thì thành đứa lùn nhất =)).

Buổi trưa ba cấm cứ cấm vẫn lén trốn đi chơi, nhớ lần đầu tiên ăn bánh bột mỳ ở nhà An, ở nhà mẹ chưa bao giờ làm cho ăn nên lần đầu ăn thấy thích kinh khủng ><, sau lần đó ăn rồi cứ lén qua nhà An để coi có làm bánh không để ăn ké ><. Rồi lén đi hái đủ loại lá cây về để trộn mùi T_____T, phá tưng cái bếp nhà con An T_____T.

Rồi chơi nhảy dây, nhảy bước, ô làng,... y như một năm sẽ có một mùa chơi trò gì đó, chơi nhảy bước thì nhảy ko lại nên suốt ngày chạy ngoài đường để tập, chân ko bữa nào ko chảy máu vs xướt T_____T, chơi sỏi vs banh thẻ thì tập cho hơn tụi nó đến nỗi sỏi mòn còn có tý, tay tung nhiều phát tê luôn. Dù sau này có chơi game thế nào thì cảm giác chơi mấy trò hồi đó vẫn vui hơn :(. Nhớ mấy con chuyên gia đặt luật để thắng được nhau =)), và kết thúc mỗi lần chơi là cãi nhau om sòm =)).

Còn nhiều chuyện muốn kể nhưng đại loại là hồi đó thật vui.

Lớn rồi ba không cấm như hồi nhỏ nữa nhưng lại không rời khỏi nhà mấy T^T, dần dần chuyển đi hết, rồi ai cũng đã thay đổi quá nhiều, cũng một phần do gia đình mỗi đứa đều có hoàn cảnh riêng T^T. Xóm bây giờ toàn những người lạ chuyển đến, xây nhà lầu, mua ô tô, ai nhìn vào cũng bảo xóm giàu nhưng mấy ai biết một thời cái xóm đó là xóm công nhân nghèo nhưng thật sự rất vui chứ không lạnh lẽo như bây giờ T_T.

Có lẽ ai cũng phải có một thời để nhớ T_T.