Ôm cây đợi thỏ.
Chương 17.
Xe vừa mới dừng ngoài cửa lớn,
cửa đã bị đẩy một phát mở ra.
“YooChun hyung, JaeJoong hyung!
Em nhớ hai người muốn chết.”
Một cậu thiếu niên độ chừng mười
bảy mười tám tuổi chạy như bay ra ngoài. Ôm bọn họ mạnh đến nỗi có cảm giác
người như bị bóp nát vậy. Ánh mắt của cậu ta rất trong sáng có gì đó rất thu
hút, người cũng rất cao.
“Hự ~ Shim ChangMin, sao tự nhiên
hôm nay lại niềm nở với anh như vậy? Anh đỡ không được đâu.”
JaeJoong trêu chọc nói.
ChangMin đột nhiên há to miệng.
“A... Anh là YunHo hyung phải
không?”
Buông ra kéo lấy tay YooChun.
“YunHo hyung, chúng ta lâu rồi
không gặp nhỉ, nghe nói hai anh ấy đều làm ở công ty của anh, ai ya, em chán
muốn chết rồi đây. Với lại cơm JaeJoong hyung làm rất hiếm khi có cơ hội được
ăn đó.”
Bộ dáng ra vẻ hối hận.
Cậu em trai này bình thường YunHo
cũng rất hiếm khi gặp, hiện tại đang học năm hai ở trường của bọn họ, học thua
JaeJoong và YooChun hai lớp. Cả đoàn đi vào nhà.
“Đúng rồi, JaeJoong hyung, hôm
nay đúng lúc Dada có ở nhà, em đã từng nói qua với anh rồi đó, em gái của em.”
ChangMin giới thiệu với JaeJoong.
JaeJoong giương mắt nhìn lên, cô
gái đang ngồi trên ghế salon chăm chú xem TV, ánh mắt rất giống ChangMin, cũng
là một người rất thu hút, điểm duy nhất không giống nhau chính là so với
ChangMin nhìn có vẻ lớn hơn. Làn da rất trắng, khiến cho người ta có cảm giác rất
yếu đuối.
“Đây là em gái của em Shim Dada,
bởi vì sức khỏe không tốt nên phần lớn thời gian phải sống ở nước ngoài, YunHo
hyung và YooChun hyung đã từng gặp rồi. JaeJoong hyung, nó không thích nói
chuyện, anh đừng tính toán với nó làm gì.”
Cô gái ngồi xem TV, không hề có ý
chào hỏi gì cả, ChangMin phải giải thích với JaeJoong.
“Anh đương nhiên sẽ không để ý
rồi.”
JaeJoong cười cười nói.
“Em gọi anh đến đây chắc là để
làm cơm cho em chứ gì?!”
“Hyung, đừng nói về em như vậy.
em đau lòng lắm đó!”
ChangMin lập tức kêu gào.
“Em thật sự rất nhớ anh mà, cả
YooChun hyung nữa.”
JaeJoong nghe đến đây thì bỡn cợt
cười.
“Sau khi các anh đi thực tập rồi
em chán muốn chết, có biết để gặp YooChun hyung một lần khó khăn cỡ nào không?”
ChangMin giả bộ ra vẻ buồn rầu.
“Em rất là nhớ hyung ấy.”
JaeJoong vốn đang định cười, thì
Dada đang ngồi trên ghế salon xem TV đột nhiên cầm điều khiển từ xa ném lên
trên bàn trà, va chạm làm phát ra một tiếng vang lớn, không nói năng gì bỏ đi
lên lầu. Tất cả mọi người đều hết hồn, không biết rốt cuộc là lỡ dại chọc gì
đến cô tiểu thư này.
“Đừng để ý đến nó, nó hay như vậy
lắm trong lòng có chuyện trong vui thì cứ trưng cái mặt mặc kệ người khác như
vậy.”
ChangMin nói.
“Chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện
chúng ta đi, JaeJoong hyung, anh đi nấu cơm đi a, em đói bụng rồi...”
Cơm chiều đại khái đã ăn xong
trong bầu không khí vui vẻ, nhưng Shim Dada vẫn không xuất hiện. JaeJoong có
hơi lo lắng. Không ăn cơm, không sợ đói ảnh hưởng cơ thể sao?
YunHo lần đầu tiên ăn cơm
JaeJoong làm, lần trước JaeJoong và anh đi siêu thị mua nguyên liệu nói để làm
cho anh ăn, kết quả giữa chừng cậu đột nhiên đòi hôn cuối cùng thành ra là ăn
JaeJoong. Đồ ăn cậu nấu quả thật rất ngon, không hề thua kém mấy đầu bếp trong
khách sạn YunHo thường hay đến, nhưng khác trong đó lại có cảm giác gia đình và
hạnh phúc, cho nên anh vừa ăn cơm vừa nhìn trộm JaeJoong, tâm tình cảm thấy rất
vui vẻ, thỉnh thoảng còn bắt gặp JaeJoong vô thức nhìn về phía anh, sau khi bị
phát hiện liền lập tức quay sang chỗ khác dáng vẻ rất đáng yêu.
Sau khi ăn xong cơm chiều
JaeJoong bảo phải về nhà, bởi vì quần áo cậu phơi ở ngoài vẫn chưa rút xuống.
“Để em đưa anh về...”
YooChun thấy JaeJoong đòi về nhà,
tất nhiên là nhận trách nhiệm làm nhiệm vụ lái xe đưa về. YunHo đang định lên tiếng,
không ngờ có người còn nhanh chân hơn anh.
“YooChun hyung, vừa rồi anh đã
hứa là chơi Wii với em rồi mà, em vừa mới mua chưa chơi gì hết đó.”
ChangMin đang cầm điều khiển trò
chơi trên tay, dáng vẻ không cam tâm.
“YooChun ở lại chơi với ChangMin
một chút đi, JaeJoong để anh đưa về là được rồi.”
YunHo vội vàng nói. JaeJoong nghe
thấy liền nhướng mày, nhưng nhìn vẻ mặt mong ngóng của ChangMin, đành phải nói.
“YunHo đưa anh về là được rồi, em
ở lại chơi thêm chút nữa đi.”
YooChun nghe JaeJoong nói như
vậy, phức tạp liếc nhìn hai người bọn họ một cái, đành đi vào lại trong nhà.
YunHo nghe JaeJoong trả lời thấy
rất phấn khởi, liền đi ra ngoài trước để khởi động xe, nhìn lại thấy JaeJoong
đã đi được một khoảng xa rồi, anh lập tức nhấn ga đuổi theo, sau đó lái với tốc
độ chầm chậm đi bên cạnh JaeJoong, đồng thời hạ kính xe xuống.
“JaeJoong... Đi lên đi.”
JaeJoong giống như không hề nghe
thấy lời của anh vẫn cứ đi thẳng về phía trước, thậm chí đầu cũng không hề
nghiêng dù chỉ một chút. YunHo cảm thấy có chút thất vọng, giọng điệu cũng mềm
mỏng hơn.
“JaeJoong, em nghe anh nói đi,
anh sai rồi, em tha lỗi cho anh đi.”
JaeJoong vẫn không hề lay động,
càng đi nhanh hơn.
YunHo nhìn phía trước thấy trạm
đợi xe bus thì có phần nôn nóng, ngừng xe lại đuổi theo cậu. Vừa mới kéo được
tay JaeJoong, một chiếc xe bus đã dừng ngay trước mặt bọn họ.
“Jung YunHo, anh buông tay ra!”
JaeJoong hung tợn trừng mắt nhìn
anh.
YunHo thở dài một tiếng.
“Anh không buông, em đừng giận
nữa.”
“Em giận cái gì cơ?”
Giọng điệu đột nhiên cao lên.
“Sao tôi cũng không biết là mình
đang giận chuyện gì nhỉ, Jung YunHo anh cũng thật có bản lĩnh.”
YunHo không nói gì, JaeJoong đột
nhiên ra sức đá anh một cái, tay dùng sức giãy ra khỏi sự kiềm chế của YunHo,
rồi đi lên xe bus.
Anh vừa mới đưa tay xoa xoa chỗ
bị đá, xe đã đi mất rồi. YunHo quay lại chỗ xe mình, chán nản đá một cước, hệ
thống chống trộm đột nhiên reo lên, làm anh càng thêm phiền toái.
JaeJoong lúc mới lên xe không
nhịn được cười như điên, dáng vẻ này của Jung YunHo thật sự là quá buồn cười!
Xuyên qua sau xe cậu thấy YunHo đá cái xe một cái, lại càng cười lớn hơn.
Chương 18.
Gần đây chuyện với JaeJoong thật
sự là khiến cho YunHo đau hết cả đầu, sống hai mươi mấy năm anh chưa từng gặp
phải chuyện kiểu này. Trước kia không phải anh không có tình nhân, nhưng những
người đó họ đã thỏa thuận với nhau từ lúc đầu là chỉ giải quyết nhu cầu mà
thôi, dù có gặp người quá phận dây dưa, cũng bị anh dùng tiền đuổi đi. Nhưng
lần này lại không giống như vậy, JaeJoong không thèm để ý tới anh... Kết quả
lại thành anh đi dây dưa với người ta.
YunHo ngồi trong phòng làm việc
mặt nặng nề thở dài một tiếng. Kim JaeJoong con người này, sao lại khiến cho
anh đau đầu như vậy chứ? Nếu cứ như vậy kết thúc mối quan hệ này đi, nhớ đến
gương mặt trong sáng ngày đó trong phòng ăn của cậu, lại có một chút không đành
lòng, đột nhiên nghĩ đến chuyện, từ này về sau không có dây dưa gì với JaeJoong
nữa, trong lòng cư nhiên lại cảm thấy co rút đau đớn, như thể lồng ngực bị đào
một mảng, cứ cù cưa không biết phải làm thế nào cho đúng... Có lẽ là... thích
cậu rồi. Thích dáng vẻ lúc cậu che miệng cười, thích dáng vẻ lúc cậu bướng bỉnh
nghịch ngợm, thích cả dáng vẻ gợi cảm quyến rũ của cậu.
Cuối cùng YunHo quyết định vẫn
phải nói chuyện với JaeJoong rõ ràng một trận, anh tùy tay đẩy đống văn kiện
trên bàn làm việc ra rồi đứng lên. Không để ý đến ánh mắt đang kinh ngạc của
Sara đi thẳng đến phòng làm việc của JaeJoong. Còn chưa đến cửa, chợt nghe thấy
một hỗn hợp thanh âm cười đùa, YunHo dựng tai lên, kiểu lớn tiếng ồn ào trong
lúc làm việc như thế này trước kia chưa từng có.
“Sau đó anh ta cứ như vậy, một
tay ôm hông cô, umh... Cứ như vậy... rồi KISS, sau đó nói, tiểu thư, cô...”
Lời còn chưa nói xong, cửa văn
phòng đã bị người ta không khách khí đẩy mạnh ra! Kim JaeJoong và một noona
trong văn phòng vẫn giữ nguyên tư thế xấu hổ quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Jung YunHo
nổi giận đùng đùng đứng tại cửa nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
YunHo quả thật muốn nổ tung cái
đầu, JaeJoong dùng dáng vẻ hết sức đen tối ôm lấy thắt lưng của người phụ nữ
kia nghiêng về phía trước, dáng vẻ như định hôn cô. Mấy cô gái chụm lại đứng
xung quanh xem chuyện vui.
Thấy anh đột nhiên xông vào tất
cả mọi người đều sợ ngây người. JaeJoong buông người kia ra, hết sức tao nhã
sửa sang lại quần áo một chút.
“Công việc làm xong hết rồi sao? Náo
nhiệt vậy à? Không biết các người có còn hiểu quy định của công ty không vậy, muốn
bị đuổi hết không?”
Jung YunHo cắn răng nói ra những
lời này, anh cảm giác như mình đang dùng toàn bộ khí lực cơ thể để không bùng
phát cơn giận. Chẳng những lúc nào cũng khó chịu với anh, mà còn kéo theo cả
cái văn phòng đang nghiêm chỉnh thành không người nào còn để mắt đến luật lệ
của công ty, chuyện càng khiến anh tức giận hơn là, cư nhiên lại cùng một người
phụ nữ làm ra chuyện như vậy! Thậm chí là còn cố tình để anh nhìn thấy!
Nghe mấy lời như vậy, mọi người
trong phòng làm việc liền lập tức quay trở về chỗ ngồi của mình, chỉ có một
mình JaeJoong, chậm rãi ra vẻ sửa sang lại cổ áo của mình, nhìn anh nói.
“Công việc chúng tôi đã làm xong
từ lâu rồi, tôi thừa nhận trong thời gian làm việc mà gây ra ồn ào như vậy là
tôi sai, anh cứ tùy ý khấu trừ tiền lương của tôi. Xin hỏi Jung tổng còn muốn chỉ
giáo gì nữa không?”
Chậm rãi quay đi thong thả về chỗ
ngồi của mình, khiêu khích nhìn YunHo. Cầm cà phê trên bàn lên chậm rãi thổi
một hơi.
YunHo nhìn cậu, ngừng một lúc lâu.
“Nghe tôi nói đây, từ giờ trở đi Kim
JaeJoong cậu là trợ lý đặc biệt của tôi, thu thập xong đồ đạc lập tức đến phòng
làm việc của tôi!”
Quăng lại mấy câu này, Jung YunHo
đi ra ngoài.
Anh vừa khuất dáng không thấy
nữa, bên trong phòng làm việc lại bắt đầu huyên náo.
“Boss vừa rồi thật đáng sợ quá, giống
như ăn phải thuốc nổ vậy à.”
Rokkie vẫn còn thấy sợ nói. Hình
tượng ôn nhu thiếu gia rốt cuộc trôi về phương nào rồi? Mất công bọn họ luôn
nghĩ đến người ta bình dị gần gũi thế nào, hóa ra là nghĩ sai hết rồi.
San San chạy đến vỗ JaeJoong.
“Trợ lý đặc biệt kìa ~ JaeJoong,
là phúc hay là họa đây?”
Lại đam mê nói.
“Nhưng mà mỗi ngày đều có thể
được nhìn thấy Jung tổng dường như cũng không quá tệ rồi.”
JaeJoong buồn bực.
“Tôi không cần làm trợ lý đặc
biệt của anh ta, tôi phải đi nói chuyện với anh ta, cái quái gì vậy chứ~”
Làm trợ lý đặc biệt thì mỗi ngày
đều có thể ngắm nhìn anh rồi, nhưng mí mắt của anh lúc nào cũng chỉ có làm
việc, cũng chẳng thú vị gì.
JaeJoong bỏ mọi người lại đi ra. Phía
sau cười lớn một trận.
“MinJung unnie, chị thê thảm rồi!
Chị xem vừa rồi boss nổi cơn ghen rồi kìa, cư nhiên lại cố tình chơi trò mập mờ
với JaeJoong cho anh ta thấy, em thấy chị sắp không yên rồi a~”
Mọi người lén lút cười rộ lên.
“Chạm phải kiến lửa rồi, a~ sắp
hết giờ làm rồi, chị em mình hôm nay đi lang thang đâu đây?”
MinJung không thèm để ý chút nào.
“Ta đây hy sinh thân mình một
chút để thành toàn cho hai người họ!”
JaeJoong đẩy cửa văn phòng YunHo.
“Anh có ý gì? Tôi không muốn làm
trợ lý đặc biệt gì hết!”
Hung hãn trừng mắt nhìn YunHo, nói
ra mấy lời này.
“Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện
với anh rồi sao?”
YunHo cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
“Mới nãy em làm trò gì đó?”
“Tôi làm gì không khiến anh quan
tâm!
Càng nói khẩu khí càng mạnh bạo.
“Anh là gì của tôi chứ? Anh dựa
vào đâu cai quản tôi? Tôi...”
Những lời còn lại bị YunHo ngăn
trong khóe miệng.
YunHo ôm chặt lấy JaeJoong, cạy
mở cái miệng của cậu hung hăn tiến vào. Không chỉ biết nói, cái miệng nhỏ nhắn
mê người này cứ hở ra là sao cứ nói những lời đả thương người khác như vậy?
Dùng toàn bộ sức lực cơ thể ôm
lấy cậu, đầu lưỡi càn quét bên trong khoang miệng cậu, toàn lực trìu mến hôn. Người
trong ngực này là của mình, ai cũng không được nhìn.
JaeJoong ra sức đẩy anh ra, chà
chà môi mình.
“Jung YunHo, anh có ý gì! Đừng
nghĩ là tôi không dám đánh anh!”
Di động ở sau JaeJoong đột nhiên
reo, bầu không khí căng thẳng đột nhiên
bị phá vỡ.
JaeJoong hung hăng trừng mắt liếc
anh một cái, nhận điện thoại di động.
“A... SuYoung noona ạ, chị đang
chờ ở dưới sao? Em...”
Chưa nói xong di động đã bị YunHo
giằng lấy.
“Kim JaeJoong chưa làm xong việc
hôm nay, cho nên đi không được, các cô cứ đi thoải mái đi.”
Nghiến răng nhìn chằm chằm Kim
JaeJoong, YunHo nói xong, lập tức cúp di động.
“Jung YunHo, anh thật ngang
ngược! Anh dựa vào đâu mà quản chuyện riêng của tôi? Bây giờ đã hết giờ làm
rồi, tôi thích đi chơi đâu thì đi, không mượn anh xen vào!”
Giành lại điện thoại di động, đẩy
Jung YunHo một cái, JaeJoong đóng sầm cửa văn phòng lại nghênh ngang mà đi.
“Shit!”
Kim JaeJoong, thật đúng là khó trị mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét