Cái chap này edit thấy cứ kiểu gì ấy =____=, chắc bị ảnh hưởng tâm trạng :-<, thôi để hồi beta lại =.=
Ôm cây đợi thỏ.
Chương 19.
Chè chén cho đến lúc kết thúc
buổi tiệc thì cũng đã chín giờ ba mươi rồi, YunHo nhìn thấy cái mũ của JaeJoong
để quên trên ghế ngồi của nhà hàng ngày đó đang nằm trong xe mình, bất chợt rất
muốn gọi điện cho cậu. Được con gái rủ đi chơi thì vui vẻ đến vậy sao? Bây giờ
mình thật không có cách nào để kiềm giữ cậu ấy.
Nhấc điện thoại lên gọi, điện
thoại reo lên vài tiếng rồi bị cắt máy, bên trong điện thoại truyền đến một
giọng nữ ngọt ngào nhưng lại rất máy móc.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện
không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Vẫn không hề bỏ cuộc, từ sau lúc
lái xe về đến nhà rồi ngồi trên ghế salon cứ cách 30 phút gọi điện một lần, không
tin là cậu không trả lời điện thoại, ít nhất cũng phải làm cho cậu cảm thấy
thật phiền phức.
Rốt cuộc đến lúc gần mười một giờ
điện thoại cũng kết nối được.
“Này, JaeJoong, cuối cùng em cũng
chịu nghe điện thoại của anh rồi.”
Đầu bên kia điện thoại vô cùng ồn
ào, âm thanh truyền tới thông qua di động khiến YunHo gần như muốn nổ màn nhĩ, nhưng
người này chỉ mở miệng nói một câu, anh cũng nhận ra người nghe máy không phải
là JaeJoong.
“Kim JaeJoong đâu rồi? Sao lại để
cậu nghe máy.”
Nghe âm thanh truyền đến bên
trong anh biết người kia đã đi tới một chỗ yên tĩnh hơn rồi.
“Anh là bạn của JaeJoong sao?”
Cậu ta nói.
“Xin anh nhanh đến quán karaoke
Ivy vác Kim JaeJoong về với, cậu ta uống nhiều quá cứ tóm lấy bạn gái của tôi
làm bậy, bọn tôi đã phải chịu đựng một đống rắc rối...”
Lời còn chưa nói hết, Jung YunHo
đã nổi giận cúp điện thoại, vơ lấy áo khoác chạy ra xe. Hôm nay nhất định phải
túm được cậu đem về.
Quán karaoke Ivy là quán cà phê
kiêm karaoke nổi tiếng ở Seoul, Jung YunHo dĩ nhiên biết tìm cậu ở đâu, đến
quầy lễ tân hỏi được số phòng của bọn họ, YunHo nôn nóng vội vàng đi bắt người.
Vừa mới đẩy cửa phòng ra thì thấy
JaeJoong đang nhoài người nằm trên bàn, nhìn chằm chằm bình rượu ngẩn người,
nhìn ánh mắt cậu thì cũng đủ biết là uống nhiều quá rồi, quả thật thần trí có
phần mơ hồ rồi. Trong lúc này, Jung YunHo cảm thấy mình không còn cáu kỉnh được
nữa, lửa giận đã sớm bị cậu dập tắt rồi, thật sự là cảm thấy thật bất lực mà.
Anh đi qua kéo Kim JaeJoong lại.
“JaeJoong... Lại đây, chúng ta về
nhà.”
Giọng điệu không có chút dịu dàng
nào cả. Đem cậu kéo vào lòng mình.
Cậu thanh niên đang ngồi bên cạnh
hát hò vui vẻ dừng lại một chút nói với anh.
“Cuối cùng anh cũng đến, nhanh
mang cậu ấy về đi, uống say lắm rồi.”
Đột nhiên lo lắng nói.
“Anh là bạn trai của JaeJoong
sao?”
Thấy Jung YunHo vô cùng sững sốt,
cậu ta lại nói tiếp.
“Mới nãy JaeJoong cậu ta nói,
chồng cậu ấy gọi điện thoại tìm cậu ấy. Tôi nhìn số của của anh trong máy cậu
ấy thấy hiển thị là ông xã Yunnie của chúng ta?...”
Nghe đến đó, YunHo thoáng nhìn
qua JaeJoong đang bình thản nằm trong lòng mình, tâm tình đột nhiên trở nên rất
vui vẻ, anh nhìn cậu thanh niên kia mỉm cười.
“Đã làm phiền cậu rồi, bây giờ
tôi sẽ đưa cậu ấy về.”
Ôm cậu giữ chặt trong lòng mình,
mang cậu đi về phía cửa.
JaeJoong đẩy anh ra.
“Em khó chịu...”
Chạy về phía toilet, nhoài người
vào bồn rửa tay nôn khan một trận, hức hức khóc.
“Em khó chịu quá...”
Ngẩng đầu lên hai mắt đẫm mờ mịt
đẫm nước mắt đăm đăm nhìn YunHo.
“Em khó chịu đó, Yun...”
Thật là, thấy khó chịu là bắt đầu
làm nũng, không biết người mấy hôm trước còn dỗ mãi không được là ai nữa? YunHo
trong lòng thở dài một tiếng, đi qua nhẹ vuốt vuốt lên lưng cậu.
“Biết sẽ khó chịu sao còn uống
nhiều như vậy?”
Trong giọng nói không chỉ có ý
trách cứ mà thể hiện sự đau lòng nhiều hơn.
Nước mắt rơi càng nhiều, cậu lại
nôn tiếp một trận, nhưng nôn mãi không có gì ra.
“Em chán ghét anh... Em chán ghét
anh...”
Cứ nói một câu là lại chảy nước
mắt trách cứ, khiến cho Jung YunHo cũng muốn tự sỉ vả chính mình, là mình khiến
cậu ấy trở nên thế này, làm cho cậu ấy khó chịu như vậy sao?
Kỳ thật cán cân trong lòng đã sớm
nghiêng dần về phía JaeJoong rồi, anh nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho JaeJoong.
“Chúng ta đi đi... Một chặp nữa
là hết khó chịu thôi.”
Dẫn cậu xuống lầu, đẩy cậu vào
trong xe. Sau đó bản thân ngồi vào bên kia xe.
Vừa mới ngồi xuống JaeJoong đã
bắt đầu ngọ nguậy.
“Em không muốn ở cạnh anh...”
YunHo đột nhiên thở dài sau đó
lại quay đầu sang hôn JaeJoong, nhẹ nhàng cọ xát khóe môi cậu.
“JaeJoong, ngoan đi nào...”
Rướn người dậy giúp cậu mang đai
an toàn, cởi áo khoác của mình choàng lên người cậu.
“Em ngủ một chút đi.”
JaeJoong trợn tròn mắt hung hăng trừng
mắt liếc anh một cái, sau đó quay mặt sang phía cửa sổ không nói lời nào.
YunHo liếc nhìn đồng hồ trên tay,
đi qua đi lại tới bây giờ đã mười hai giờ hơn rồi, bây giờ khó mà về nhà được, sáng
mai còn phải đi làm nữa. Nghĩ đến địa chỉ khách sạn gần Jung thị, suy tính lộ
trình một chút rồi khởi động lại ô tô.
Hai mươi phút sau xe đã dừng
trước cổng khách sạn Unjeok.
JaeJoong đột nhiên lại bắt đầu huyên
náo không chịu đi vào, người đi đường dần cũng phải chú ý đến cậu. Anh rút tiền
đưa cho nhân viên phục vụ.
“Giúp tôi đưa xe vào bãi đỗ xe.”
Bất đắc dĩ đành đem JaeJoong
khiêng lên trên vai, không thèm quan tâm cậu đang dãy dụa đi thẳng vào khách
sạn.
Thấy anh đi tới, nhân viên lễ tân
trở nên vô cùng lúng túng, cô đương nhiên biết người đàn ông này là ai, không nói
chuyện lúc trước cô đã thấy anh vài lần trong khách sạn, anh gần như là bạch mã
hoàng tử đối với mọi người trong khách sạn, người đàn ông như vậy đang đứng
trước mặt mình sao cô lại không khẩn trương cho được. Nhưng mà, cô không thể
không chú ý đến cậu con trai rất đẹp đang không ngừng giãy dụa trên vai anh, lại
còn thưởng cẳng chân hạ cẳng tay với anh nữa. Thật là lợi hại a, có thể làm vậy
với Jung YunHo.
“Jung tổng, xin chào, cho hỏi là
ngài muốn trú lại sao ạ?”
Giữ tâm tình bình tĩnh trưng ra
nụ cười chuyên nghiệp nhìn anh nói.
Jung YunHo đem JaeJoong đặt đứng
trên mặt đất, một tay ra sức giữ chặt lấy cậu.
“Lấy cho tôi một phòng president.”
Trên mặt không chút biểu cảm nhìn
cô nói những lời này.
May quá, đã khuya lắm rồi, hầu
như không có vị khách nào khác. YunHo trong lòng cảm thấy có phần may mắn, bằng
không nói không chừng sẽ lên tiêu đề của ngày mai mất.
“Jung YunHo, anh muốn làm phải
không? Thuê phòng ở với em à? Anh định làm với em phải không? Nhưng em không
muốn!”
JaeJoong giãy dụa hét lớn.
YunHo cắn cắn môi, vừa quay đầu
lại nhìn, đã thấy nữ nhân viên lễ tân đột nhiên trợn tròn mắt...
Thật sự là lớn chuyện rồi.
Chương 20.
Nhân viên lễ tân vẫn còn đắm chìm
vào mấy lời vừa nghe được vẫn còn kinh hãi chưa hồi phục lại. YunHo rút lấy cái
thẻ phòng đang ở trong tay cô, hết sức mất kiên nhẫn nói với cô.
“Phòng nào?”
Rồi nghiêng đầu liếc nhìn một
JaeJoong vẫn đang không ngừng giãy dụa.
Bấy giờ cô mới lấy lại tinh thần.
“Thật xin lỗi, Jung tổng. Phòng
suite view ở tầng 56, ngài dùng thẻ phòng này đi thang máy lên. Tôi sẽ gọi điện
cho bộ phận buồng phòng ở phía trên chờ sẵn ngài.”
Jung YunHo nhìn cô một cái.
“Hôm nay cô không thấy chuyện gì
hết.”
Ánh mắt sắc bén làm cô hoảng sợ, cho
dù thấy được, cũng không nói gì cả.
“Tôi hiểu rồi, Jung tổng.”
Nụ cười chuyên nghiệp lại hiện
lên trên gương mặt cô, YunHo nhìn cô hài lòng gật đầu, lôi JaeJoong kéo vào
thang máy. Kim JaeJoong không thèm để ý đây là đâu, ăn vạ ngồi trên mặt đất
không chịu đứng dậy.
“Jung YunHo, anh là đồ dê cụ, khốn
kiếp!”
“JaeJoong, đừng có làm loạn ở đây
nữa.”
YunHo lôi cậu lảo đảo một trận, kéo
vào trong thang máy.
Cuối cùng cũng có thể thở phào
một cái, nhưng hành động kế tiếp lại càng khiến cho anh mở rộng tầm mắt, cái
người mới nãy còn ầm ĩ không chịu đi, mắng anh là đồ dê cụ đột nhiên từ bên kia
bổ nhào tới.
YunHo bị cậu xô đến xung lực lớn khiến
ngã đổ lên vách thang máy, JaeJoong ôm chặt lấy hông anh, lúc anh vẫn còn chưa
hoàn hồn, đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của JaeJoong đã dán chặt lên. Tựa như đã mấy
trăm năm chưa hôn nhau, JaeJoong mở miệng chủ động vươn đầu lưỡi quấn lấy đầu
lưỡi anh mút vào, mùi rượu lập tức tràn ngập khoang miệng anh, mang theo hương
vị của JaeJoong, hương vị loại rượu này dường chút có chút ngọt ngào.
“Yun...”
Thanh âm mang theo chút giọng
mũi, khiến cho người ta cảm giác có nỗi ủy khuất không nói được. Đảo lại cắn
lên môi.
“... Yun...”
Đối mặt với một JaeJoong như vậy,
anh có thể nói gì đây? Ôm ngược lại cậu, đem đầu lưỡi cậu cuộn lấy tiến vào
miệng mình. Tay JaeJoong không yên phận luồn vào trong y phục của anh, đầu ngón
tay nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực, khiến cho YunHo cảm thấy run rẩy.
“JaeJoong...”
Nụ hôn lướt đến sau tai JaeJoong,
hôn mút lên từng nơi mình chạm đến...
JaeJoong nâng chân mình đặt lên
hông của của YunHo, thân dưới hai người nhẹ nhàng ma xát, bên trong thang máy
phút chốc ngập tràn hơi thở tình sắc ám muội.
Vùi đầu vào gáy cổ JaeJoong phả
ra hơi nóng, anh nâng mông JaeJoong bế cậu đứng thẳng. Chân mở ra kẹp chặt lấy
YunHo, JaeJoong ôm lấy cổ YunHo, trong miệng không thể kiềm chế phát ra tiếng
rên rỉ. Mặt đột nhiên nóng lên, có lẽ là bởi uống quá nhiều rượu, mà cũng có lẽ
là do bàn tay của YunHo đang va chạm trên mông cậu.
Thân dưới bị JaeJoong nhẹ nhàng
chà xát, YunHo nhận ra mình đã trở nên cương cứng rồi.
“Tiểu yêu tinh... Có muốn không?”
Lời nói mị hoặc từ môi anh phát
ra. Dùng sức nhéo mạnh lên cái mông vểnh của JaeJoong một cái.
Đúng vào lúc này, thang máy vang lên một tiếng
báo đã đến nơi, YunHo cân nhắc một chút, dù sao cũng bị nhân viên lễ tân nhìn
thấy rồi, nên chắc chắn cũng không giấu được người ở đây, đột nhiên cảm thấy
chẳng sao cả đứng thẳng lên, vẫn duy trì tư thế giữ lấy mông JaeJoong ra khỏi
thang máy.
Nhân viên đứng đợi ở cửa thang
máy bị dọa một trận, tuy đã nhận được điện thoại của nhân viên lễ tân, đại khái
cũng đã biết được tình hình. Nhưng mà thật sự là không ngời đến hai người bên
trong lại đi ra trong tư thế đó. Hắn khom người đi theo hai người, thấy
JaeJoong từ phía cổ của YunHo ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Một người rất đẹp, khiến cho
người ta không còn để ý đến giới tính mà bị thu hút, nơi khóe mắt vẫn còn đọng
nước mắt khiến cho người ta cảm thấy thật mỏng manh quyến rũ, cái miệng nhỏ
nhắn như anh đào, không cần đoán cũng biết được là vừa mới trải qua một trận
hôn môi kịch liệt, mái tóc bạch kim được chải ngược về sau, lộ ra cái trán
duyên dáng, y phục trên người vốn dĩ không còn chỉnh tề, bây giờ càng vì tư thế
đó mà lộ ra một mảng lớn da thịt trắng trẻo.
Mĩ nhân nhìn hắn làm cho hắn cảm
thấy mặt hơi đỏ lên, nhưng mà, hai người như bây giờ, dù là ai cũng có thể đoán
được mối quan hệ của bọn họ. Jung YunHo phát hiện ánh mắt của hắn, hung hăng
quét mắt lườm hắn một cái.
“Dẫn đường!”
Tuy ôm JaeJoong cảm thấy rất vui,
nhưng mà, không thích loại ánh mắt đầy ngụ ý nhìn thẳng vào JaeJoong. Tuy là
JaeJoong rất đẹp, nhưng cũng chỉ có anh mới có thể ngắm nhìn thôi.
JaeJoong mới rồi vẫn còn ngoan
ngoãn nằm trong lòng anh lúc đến phòng rồi không hiểu sao đột nhiên vùng vẫy
trở lại.
“Jung YunHo đồ khốn kiếp này, chỉ
biết làm chuyện đó với em... Ư ư...”
Mặc kệ nhân viên phục vụ vẫn còn
đang đứng đó, anh dùng môi hung hăn chặn lại những lời tiếp theo cậu định thốt
ra, đặt cậu lên tưởng. Dục hỏa không còn khống chế được nữa, chỉ muốn hôn lấy
cậu yêu thương cậu, không muốn nhìn thấy cậu nổi giận nữa.
Cởi phăng dây nịt của cậu, đinh
một tiếng, YunHo cảm thấy tay mình bắt đầu có hơi run rẩy, tay vẫn đang đặt
trên khuy quần, JaeJoong lần đầu tiên cảm thấy oán hận cái eo nhỏ của mình. Tay
YunHo từ đằng sau xuyên qua cái quần trong của cậu luồn vào, bởi vì nhiệt độ
trên tay anh thấp hơn cơ thể cậu, JaeJoong khẽ run người, sau đó thở hổn hển ra
tiếng. Tay theo phần đùi trượt dọc xuống, duỗi
tới giữa hai chân cậu khẽ vuốt ve hai quả cầu nhỏ đằng trước.
“YunHo..... Đừng.....a.....”
Tiếng rên rỉ trầm thấp đột ngột
vang lên trên hành lang.
Tuy biết là do YunHo đang áp chế
cậu, đã sớm không thèm để ý đến nhân viên phục vụ đang đứng ngây ngốc bên cạnh,
nhưng mà, ở chỗ này phát sinh loại hành vi này vẫn khiến cho JaeJoong cảm thấy
thật sự vô cùng xấu hổ. YunHo sao lại có thể như vậy?
“Trong phòng có KY không?”
YunHo quay đầu sang hỏi người
kia.
“Có bao cao su, nhưng không có KY
tới ạ.”
Rốt cuộc cũng hoàn hồn đáp lại, người
trước mặt này không thể đắc tội được.
“Cậu giúp tôi đi kiếm một lọ KY
mang lại đây cho tôi.”
Rất lãnh đạm dặn dò người kia. JaeJoong
nghe xong chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.
“YunHo.... Anh đừng như vậy.”
“Ngoan nào, bảo bối, anh sợ lát
nữa em bị thương thôi.”
Trêu trọc nói ra mấy lời này.
“Bây giờ có vào trong hay không
đây?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét